– U bị điên rồi phải không? U nhìn lại bản thân, nhìn lại gia cảnh nhà mình đi. Hãn chưa đủ khổ hay sao mà u còn đẻ thêm?tôi không biết đâu, u mà đẻ nó ra, hàng xóm người ta dị nghị thì đừng có trách….
– Này chị!
Bà Đỏ giật mình khi nghe thấy tiếng người đàn ông gọi thì mắt ráo hoảnh nhìn quanh. Hóa ra ,những câu nói ban nãy chỉ là do bà mường tượng ra đấy thôi.
Đứng trước mặt, ông thầy thuốc gói cho bà ít thuốc bắc dặn dò , bà Đỏ lúng túng móc trong túi áo ra hai hào tiền ,lí nhí bà nói;
– Thầy ơi! Tôi chỉ có ngần này! Không ấy ,tôi trả tiền khám thôi,chứ không lấy thuốc được không ạ
Ông thầy nhìn bà Đỏ rách rưới thở dài gật đầu. Nhưng ông vẫn nói:
– Thôi thì không lấy cũng được, thế nhưng chị phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi, thể trạng chị suy kiệt lắm. Nếu làm nặng nhọc, tôi e chị không giữ được cái thai này đâu. Tôi cứ để bọc thuốc ở đây, khi nào chị có tiền quay lại mà lấy.
Bà Đỏ Vâng dạ, cúi lạy kính cẩn ông thầy thuốc rồi bước ra ngoài. Mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, vậy mà trong lòmg bà thì cứ như có cơn bão thổi qua, nghe sao nó lạ lắm.
Lững thững đi từng bước chân nặng trĩu về nhà, bà áy náy không biết gặp chồng ,gặp con ,bác sẽ nói gì cho phải. Bà biết gia cảnh mình khó khăn, đẻ đứa trẻ này ra là cả một vấn đề to lớn. Thế nhưng bỏ nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cua-cai-ngheo/2566377/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.