Editor: Tịnh 
Tống Duệ đội mũ, cúi đầu, là người ném cành hoa cuối cùng vào huyệt. Một cái quan tài màu đen lạnh lẽo nằm trong đó, bông hoa màu trắng đặc biệt nổi bật. 
Từng vốc đất hắt vào trong huyệt, dần dần lấp quan tài. Trên tấm ảnh đen trắng Tống Hân nở nụ cười rạng rỡ, đặt trong tình cảnh này lại có loại cảm giác ảm đạm. 
Tống Duệ nhắm mắt lại, một bức tranh khổng lồ xuất hiện trong tâm trí hắn, như đang ở nơi khác, chiếm cứ toàn bộ không gian. 
Bức tranh có chút vặn vẹo, phần mép có một vài hoa văn kỳ lạ, lại giống như do con nít vẽ bậy, rồi lại lợi dụng góc độ xảo quyệt khiến người khác nhìn vào là thấy khó chịu. 
Nhất định là người vẽ không muốn để cho người khác nhìn kỹ. Ngắm kỹ sẽ cảm thấy đầu tê buốt, đến ngay cả Tống Duệ cũng cảm thấy có chút khó chịu. 
Giống như sự sợ hãi về nỗi ám ảnh kia, nếu không phải vẫn muốn kiên trì xem thì xin lỗi đời. Dù sao hắn còn cần dùng cái này để tìm Lý Mậu Sinh. 
Vừa rồi quá nhiều người, hắn không đánh giá chung quanh được, e rằng đã bỏ lỡ hình ảnh gì đó. 
Tống Duệ chăm chú nhìn bức tranh kia. Nhìn một hồi trươc mắt khẽ choáng, đến khi mở mắt ra lần nữa cảnh tượng xung quanh đã thay đổi. Vẫn là chỗ đó, thế nhưng người lại khác. 
Là lúc hắn mới tham dự tang lễ, xung quanh đứng đầy người, cản trở tầm mắt của hắn. 
Tống Duệ xuyên qua đám 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cu-vat-chet-deu-thich-thuong-ta/2477887/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.