Lúc hắn trở lại tiệc rượu đã sắp kết thúc, chỉ có tốp ba tốp năm người vẫn còn ở lại, có lẽ là do lâu ngày không gặp nên có rất nhiều đề tài để nói.
Tướng quân thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, trên mặt rõ là lo lắng. Lúc anh không yên lòng mắt sẽ nhìn xuống, mãi đến tận khi nhìn thấy Tống Duệ trở về mới thở phào nhẹ nhõm, đứng lên nghênh tiếp.
“Cô ấy về rồi.” Tướng quân buộc nơ con bướm lên cho hắn một cách tự nhiên.
Trong lòng Tống Duệ có vài phần thất vọng, “Ừ, đã về.”
“Không làm khó em đấy chứ?” Tướng quân có chút kinh ngạc, “Vũ nhi bị chiều hư, ngoài mặt thì ngoan ngoãn nhưng trên thực tế tính cách ương bướng. Anh chỉ sợ cô ấy kiếm chuyện với em.”
Hơn nữa còn là phụ nữ, rất khó đối phó. Mỗi lần làm sai chuyện gì đều cây ngay không sợ chết đứng nói, em là nữ, anh phải nhường em chứ. (Ở thế giới này phụ nữ là nhất)
Lúc có người ngoài liền giả bộ oan ức lắm làm cho tướng quân ăn không ít thiệt thòi, chỉ sợ Tống Duệ không hiểu rõ tình hình nên cũng chịu thiệt.
Nét mặt Tống Duệ dại ra, “Không phải anh lo lắng cho Nam Cung Vũ à?”
“Anh lo cho cô ấy làm gì?” dáng vẻ tướng quân như đó là chuyện đương nhiên, “Cô ấy là công chúa, lẽ nào em bắt nạt được cô ấy ư?”
“…” Tống Duệ đã bắt nạt người ta đến khóc.
“Sao thế?” Tướng quân quả nhiên rất vô tư, đến bây giờ không chú ý tới tâm tình vi diệu của Tông Duệ, “Sắc mặt em không tốt, có phải là Vũ nhi bắt nạt em?”
“… Không có.” Muốn hắn giải thích chuyện bắt nạt công chúa người ta đến khóc đây?
“Không có là tốt rồi.” Tướng quân cởi áo của mình ra, dịu dàng khoác lên người hắn, “Vừa rồi em đi gấp quá, anh muốn khoác áo cho em cũng không có cơ hội.”
Hóa ra vừa nãy anh muốn nói lại thôi là vì chuyện này.
Về sau không nghi ngờ anh nữa. Nếu đã là bạn đời thì nên hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau.
Tống Duệ ngửa đầu, lén lút hôn lên mặt tướng quân, rất nhanh, thoáng qua rồi biến mất.
“Vừa rồi anh có thừa dịp em không ở đây uống rượu không đó?” Tống Duệ kéo anh trở lại tiệc rượu, nhỏ giọng nói chuyện.
“Uống một chút.” Chuyện này không tránh được, đặc biệt là ở lại đều là trưởng bối. Ông nội anh là lớn nhất, nói chuyện trên trời dưới đất, kể cho bọn họ nghe công tích vĩ đại cả đời của ông, vô tình nhấp một ly. Những dịp như thế này không uống là không tôn trọng trưởng bối, tướng quân không tránh khỏi phải uống hai ly.
May là hôm nay anh uống không ít thuốc giải rượu, lúc đầu thì chưa rõ mấy, bây giờ đã có tác dụng, không đến nỗi hai ly là gục.
“Ừm.” Tống Duệ che ở trước người anh, từ trong tay nhân viên phục vụ cầm một cái ly, lần lượt mời từng người.
Miệng hắn khéo léo, ông cụ rất thích ý giới thiệu hắn, cười híp mắt nói đây là nhà cháu dâu nhà ông, còn tặng ông một bức Thu hương vạn sắc đồ.
Bức tranh đó mọi người đã xem qua, ông cụ thường tìm cơ hội tụ tập, thứ nhất là để chuyện trò, thứ hai là khoe khoang.
Mọi người trước mặt hùa theo tình cảm tốt ghê, đến khi về ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi, oán giận cháu dâu nhà mình keo kiệt.
Thế nhưng cũng không thể trách các cô được. Con gái đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi, gia tộc có nhiều tiền đến mấy cũng chỉ để cho phụ nữ, giống cái mặt mày rạng rỡ gả đi. Tiền tiêu vặt nhiều nhất cũng không vượt quá ngàn vạn, hơn trăm triệu, vì đến ngày nào đó cũng tiêu hết.
Thế nhưng Tống Duệ thì khác, hắn đã từng là chủ tịch, trong tay có không ít cổ phần. Lúc mới kế vị cũng có coi trọng vài công ty, dùng danh nghĩa cá nhân mua lại, từ đó đến nay cũng được một khoản tài chính không nhỏ.
Hiện nay internet phát triển,văn kiện gì đều có thể trao đổi bằng phương tiện điện tử. Cho dù đang ở nhà, hoặc là đang đóng phim cũng có thể xử lý được, không giống trước.
Chủ yếu vẫn là do tình hình ở Tống gia khác biệt. Những gia tộc khác làm gì có khả năng để cho phụ nữ hoặc giống cái kế thừa. Chung quy cũng phải gả ra ngoài, không thể để ngay cả cổ phần công ty cũng mang theo luôn được.
Mà cũng trùng hợp, thân thể mẹ hắn không tốt, sau khi sinh hắn ra thì có mầm bệnh, có thể sau này không thể mang thai nữa. Mẹ hắn cũng có nghĩ đến tìm người đẻ hộ, hoặc là cấy t*ng trùng cho cha hắn.
Nhưng mà cha hắn không muốn, cho là như thế là quá trớn, song Tống gia lại không thể không có người thừa kế. Hơn nữa hắn ưu tú khiến cho người ta quên đi thân phận giống cái. Cha hắn liền quyết định bồi dưỡng hắn từ nhỏ, sau này kết hôn thì tìm một người chấp nhận ở rể.
Đương nhiên cha hắn cũng không nghĩ tới sau này có nhiều biến cố như vậy. Dưới ảnh hưởng của sức mạnh kia thức tỉnh dị năng “băng”, rồi bởi vì dị năng hệ “băng” lĩnh hội được dị năng “nước”. Với những dị năng đó, bây giờ thực lực của hắn mạnh kinh khủng, người bình thường muốn chạm một ngón tay của hắn còn khó nữa là.
“Nói tới bức tranh đó, lần trước không có nhìn kỹ, sau đó tôi có đi thăm dò tìm hiểu, hình như treo ngược rồi ấy?” Cái người nói chuyện này vừa mới được ông cụ giới thiệu qua, gọi là ông cụ Khâu, đã từng cùng chức vụ với ông cụ, có điều không thuộc về một khu, xem như là đối thủ cạnh tranh.
Thế nhưng lớn tuổi rồi, những người bạn già bên cạnh càng ngày càng ít đi, không tự chủ được nảy sinh ra chút tình cảm, bỏ xuống ân oán trước kia. Bây giờ nhiều lắm xem như là mấy ông già đấu võ mồm với nhau.
“Tuy rằng bức tranh này nhìn xuôi hay nhìn ngược đều giống nhau, thế nhưng con dấu này ngược rồi.” Lần trước sau khi ông ngắm bước tranh này xong, vừa ước ao đố kỵ đồng thời muốn tìm người xem có phải thật hay không.
Người ông tìm là người của Hành gia, nhìn lướt qua là biết treo móc ngược.
Ông cụ Bạch sầm mặt lại, “Tiểu Duệ, sao con không nói với ta bức tranh bị treo móc ngược?”
Tống Duệ bình tĩnh bước lên, “Ông ơi, không phải Tống Duệ không nói cho ông, mà là bức tranh này cũng không treo móc ngược.”
“Ồ ——” ông cụ hứng thú, “Vậy sao lão Khâu lại của con lại nói nó treo ngược.”
Ông cụ Khâu nói treo móc ngược, Tống Duệ lại nói không treo móc ngược. Lần nàt mọi người đều nghi ngờ nhìn ông cụ Khâu, ông cụ Khâu đương nhiên không vui.
“Tiểu Duệ à, con cũng không thể bởi vì thân thiết với lão Bạch mà thiên vị lão, ta rõ ràng kiểm tra được treo ngược mà.”
Tống Duệ vội vã giải thích, “Ông Khâu cũng không nói sai, bức tranh này đúng là treo móc ngược.”
???
Mọi người đầu óc mơ hồ, đều nhìn về phía ông cụ Bạch, ông cụ Bạch không nén nổi, “Lúc thì nói treo móc ngược, lúc lại nói không treo móc ngược, rốt cuộc là sao?”
Tống Duệ không nhanh không chậm giải thích, “Tác giả của bức Thu hương vạn sắc đồ này là Vương Phong, am hiểu nhất chính là chính phản họa.
Cái gì là chính và phản họa. Chính là chỉ nhìn xuôi, khi quay ngược lại thì hình vẽ không giống.
Nhưng bức này Vương Phong lợi dụng kỹ xảo vẽ ra hình ngược giống hệt vẽ chính.
Tại sao ông ấy muốn làm như vậy? Chính là muốn nói cho mọi người chính là ngược, ngược là chính. Cho nên bức tranh này treo móc đúng, hay treo móc ngược đều chính xác. Thế nhưng ngược lại, bức tranh này treo móc đúng, hay treo móc ngược đều sai.”
Ông cụ Khâu đưa ra nghi vấn, “Vậy con dấu kia giải thích thế nào.”
Tống Duệ thong dong nở nụ cười, “Con dấu này càng dễ giải thích hơn. Lúc đầu tên ông ấy không phải là Vương Phong, sở dĩ lấy tên Vương Phong là vì nhìn xuôi hay ngược đều không khác mấy.”
Có điều phía dưới chữ phong dài hơn một nét nhỏ, tuy rằng khó phát hiện. Thế nhưng trong lòng mọi người sáng tựa gương, nhưng không vạch trần, chẳng qua chỉ là muốn tìm một bậc thang đi xuống mà thôi.
* Vương Phong được viết là王丰
Tống Duệ chính là nhìn trúng chỗ bọn họ để ý, lợi dụng thủ đoạn xảo diệu, vừa không làm mất mặt ông cụ Bạch, lại bảo vệ được mặt mũi ông cụ Khâu, cho hai bên bậc thang, giải quyết tốt đẹp lần khảo nghiệm này.
“Ừm.” Ông cụ Khâu rất hài lòng, nếu như không phải Tống Duệ, ông và ông cụ Bạch nhất định tranh cãi rơi đầu chảy máu, mất hết mặt mũi trước tiểu bối.
Sau đó lại hối hận, đã mấy năm rồi mà vẫn chứng nào tật nấy, làm hòa với chiến hữu nhiều năm, “Cháu dâu này của ông không tầm thường.”
Những người khác cũng dồn dập tán thưởng, “Rất có thường thức, hiểu biết nhiều.”
“Lợi hại lợi hại, mấy năm nữa sẽ là trợ thủ tốt.”
Tuy rằng ông cụ Bạch không chiếm được thế thượng phong, nhưng cũng không chịu thiệt, lại được những người khác khen ngợi, lập tức hơi lâng lâng, “Đúng thế, cháu dâu của Bạch gia ta mà. Cũng là thằng cháu ta tốt số, cưới được cháu dâu tốt về.”
Tống Duệ cười mà không nói, cùng tướng quân đứng phía sau ông cụ, không vượt quy củ, lại không thất lễ.
Ông cụ Bạch quay đầu lại chỉ vào tướng quân, “Sau này phải đối xử tốt với Tiểu Duệ biết chưa?”
Tướng quân gật đầu, trên mặt bất động như núi, phía dưới ngón tay lại khẽ nhúc nhích, cẩn thận bắt lấy tay Tống Duệ.
Tống Duệ ngạc nhiên, quay đầu nhìn anh chằm chằm. Tướng quân vẫn là dáng dấp kia, ngũ quan góc cạnh, trên khuôn mặt trong khí thế mang theo nhàn nhạt uy nghiêm. Thế nhưng bây giờ… bị hắn nhìn đến đỏ lên.
“Đừng nhìn anh mãi thế.” Tướng quân mất mặt, không nhịn được nhỏ giọng nói.
Tống Duệ khẽ cười thành tiếng, “Rõ ràng là anh không có chí tiến thủ, nhìn tí là đỏ, mắc mớ gì đến em?”
“…” Dẫu sao tướng quân cũng không quen đấu võ mồm nên chịu thiệt.
Ông cụ Bạch ở rất gần hai người, nhĩ lực lại không tầm thường, mặc dù nói rất nhỏ thế nhưng ông vẫn nghe thấy, quay đầu hét, “Hai đứa bây còn ở đây làm gì, cần làm gì thì làm đó đi.”
Câu nói này tựa như biến tướng để nói, đã trễ thế này rồi động phòng đi chớ, còn ở lại với mấy lão già này làm chi?
Tướng quân đỏ mặt tiếp, chào theo nghi thức quân đội theo thói quen rồi kéo Tống Duệ rời đi.
Bởi vì lễ cưới là ở khách sạn, tuy rằng trên lầu có phòng, thế nhưng hai người vẫn lái xe về nhà. Cân nhắc đến hai người đều uống rượu, cho nên tìm người lái xe hộ.
Nhóm Từ Nhuận đang xử lý những chuyện còn lại, hai người về trước, cho nên không về cùng mọi người, lại khiêm tốn đi vào từ cửa sau, đến cả bảo mẫu cũng không biết.
Tống Duệ vì lấy lòng ông cụ nên uống không ít. Một bàn mười mấy người mà kính mỗi người một ly, hơn nữa không phải bằng ly nhỏ. Người khác sao cũng được, nhưng hắn nhất định phải uống cạn. Sau khi uống xong cũng có chút choáng, đến lúc này dứt khoát nằm uỵch xuống giường, tê liệt.
“Cởi quần áo cho em.” Hắn sai khiến tướng quân sai rất tiện tay. Có điều tướng quân nguyện ý, ngồi ở mép giường cởi áo khoác cho hắn, mở nút áo.
Có lúc anh muốn Tống Duệ phối hợp, thế nhưng Tống Duệ không nhúc nhích, mềm nhũn nằm ở trên giường, mỉm cười nhìn anh.
Tướng quân không có cách nào, chỉ có thể một cái tay nâng lưng hắn lên, một tay thuận thế cởi quần áo.
Nhưng mà cho dù như vậy Tống Duệ vẫn không nhúc nhích, cằm ngẩng cao lên, lộ ra cổ thanh mảnh, từ lồng ngực đến gò má, độ cong hoàn mỹ. Không có kính mắt che chắn đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
Đầu ngón tay tướng quân run rẩy, lại dời xuống kéo khóa kéo quần tây, ôm thắt lưng hắn cởi quần ra, lộ ra đôi chân dài trắng nõn.
“Còn nữa.” Tống Duệ móc mép quần lót, phát ra một tiếng vang “bẹp”, là tiếng vải chạm vào chân.
Đây là thói quen của Tống Duệ, tướng quân có lần thiếu chút bởi vì động tác quá dụ người này mà bại lộ cơ mà. (Chương 2 lúc Tống Duệ mới tắm xong)
Trên mặt anh bất giác đỏ lên, phải cởi luôn chỗ kín đáo. Nơi đó chỉ cho phép người thân cận nhất nhìn thấy. Bây giờ anh đã là người gần gũi nhất với Tống Duệ.
Tống Duệ dường như chẳng hề xấu hổ, để trần nằm ở trên giường, nụ cười cân nhắc, “Nếu anh xấu hổ thì tắt đèn đi.”
Ba từ ‘Tắt đèn đi’ này kích hoạt đèn thông minh. Ánh sáng đèn trên trần tối từ từ, cuối cùng tắt ngúm.
Lúc này không cần Tống Duệ nói, theo bản năng tướng quân sờ lên người hắn, kéo mép quần lót, kéo xuống từng chút.
Tống Duệ vẫn không phối hợp, trong quá trình này thỉnh thoảng nhúc nhích, khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc. Trên tay tướng quân như bị điện giật, nối thẳng đến đáy lòng.
Tống Duệ giơ tay, một tay ôm eo anh, một tay tìm trong túi anh, móc ra một cái hộp hình tròn ném cho tướng quân.
“Bôi cho em.”
Tuy rằng đều là lần đầu, cơ mà trong khi Tống Duệ giống hệt yêu nghiệt kinh nghiệm đầy mình, còn tướng quân thì—— chẳng khác nào gái nhà lành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]