Chương trước
Chương sau
Editor: Tịnh

Nhị Bạch lúc thường sợ Tống Duệ, nhưng giờ bắt đầu thân thiết với hắn. Ngược lại bắt đầu khó ở với tướng quân, cảm thấy mami quá đáng, vậy mà đánh babi tàn phế đến mức không đi nổi.

Tuy rằng Tống Duệ luôn nửa đêm dằn vặt nó, nhưng mỗi lần đều sẽ cho nó đồ ăn ngon, so ra tướng quân làm ít hơn.

Nhất là bây giờ, tướng quân nằm trên giường không dậy nổi, ăn uống chi phí dựa cả vào Tống Duệ.

Nhị Bạch cũng lanh lợi, hiểu rõ tình thế bắt đầu lấy lòng Tống Duệ, hai người đồng thời ổ ở trên giường ở trên mạng đặt đồ.

Tống Duệ cũng hào phóng, Nhị Bạch chỉ cái nào hắn liền mua cái đó, đôi khi cùng một món nhưng đều mua hết vì giá cả khác nhau.

Thử từng cái một, điển hình có tiền tùy hứng.

Bởi vì trên người mang theo nhiều tiền mặt, dọc đường cơ bản chưa từng chịu khổ gì. Chẳng qua có lúc tránh né bị bắt, hơn nửa đêm Tống Duệ ra ngoài đi xử lý, lúc trở lại trên người đều có một luồng mùi máu tanh, địa điểm cũng thay đổi liên tục.

Đại khái là dọc đường quá kiêu căng, ăn ngon uống ngọt, tung tích sớm đã bại lộ, nhưng với tướng quân thì vẫn gió êm sóng lặng. Tống Duệ chưa bao giờ ở trước mặt anh nhắc tới tình hình bây giờ. Chỉ là có lúc đang nói chuyện đột nhiên nói muốn đi nhà vệ sinh, hoặc là đói bụng, sau đó ra ngoài rất lâu sau mới về

Nhị Bạch trước sau vẫn ở cạnh tướng quân, xem như là thẻ bài hộ mệnh của tướng quân, lúc khẩn cấp có thể rời đi lập tức.

Tống Duệ cố ý căn dặn nó không cho rời đi quá xa, nó muốn cái gì đều cho, dụ dỗ giống như tổ tông.

Nhị Bạch là thú nhân, tuy rằng còn nhỏ nhưng tràn đầy dã tính, bản năng trời sinh nói cho nó biết trong không khí có một sự ngưng trọng.

Tuy rằng ba bi cố gắng giảm bớt bầu không khí, mở nhạc nhẹ, phim ảnh, nói năng bâng quơ, đùa tướng quân còn không lời nào để nói, thỉnh thoảng đưa bàn tay tiến vào chăn, đùa giỡn tướng quân.

Nhưng tướng quân không hề bị lay động. Kể từ khi biết Tống Duệ trong tình huống bình thường không cứng nổi, trên đầu lúc nào cũng lơ lửng một cây đao bất cứ lúc nào sẽ chém xuống, khó có thể xem nhẹ.

Mặc cho Tống Duệ lợi hại đến đâu, không cứng nổi cũng không có cách nào. Nhưng có lúc bị anh khiêu khích quá ác, anh cũng chịu đau làm ngay tại chỗ.

Đương nhiên không dám làm quá ác, lỡ như có biến cố gì, lúc đánh nhau sẽ chịu thiệt.



Hằng ngày cứ trôi qua như vậy, ban ngày thỉnh thoảng tướng quân ra ngoài đi vòng vòng, mua quần áo, ăn vặt, đa số vẫn là hắn cắn một hai miếng còn lại đưa cho tướng quân.

Tướng quân thân thể không tiện, ăn cũng rất ít, ăn nhiều nhất là Nhị Bạch, nó rất hạnh phúc không bất mãn gì.

Buổi tối có quá nhiều chuột, líu ra líu ríu làm cho người khác ngủ không được, thông thường đều do Tống Duệ xử lý, tướng quân cách lớp kính xem. Anh cũng không nhìn thấy gì, Tống Duệ đều sẽ đi rất xa xe, tránh hù đến anh.

Công kích đến từ bốn phương tám hướng nhưng không giống nhau, không những không giảm bớt, trái lại càng ngày cầng nhiều. Dù sao cũng là bảo bối, người nào có được sức mạnh đồng thời sẽ được trường sinh, không bệnh không tật, muốn gì được đó.

Có điều đều là nghe sai đồn bậy mà thôi, hơn nữa có tác dụng phụ, người nào tâm trí không kiên định sẽ mất mạng.

Cũng không biết sao lại bị lộ tin tức ra, khắp nơi đều có người biết nơi bọn họ cần đến, cơ bản đều đang chờ ở đó, càng tiếp cận núi Tiểu Phượng thì càng nhiều người.

Dần dần ban ngày cũng nghỉ ngơi không tốt, Tống Duệ cơ bản bắt lấy khoảng trống là ngủ. Tướng quân sợ quấy rối đến hắn, cả ngày không nhúc nhích rất lâu.

Nhị Bạch lúc đầu còn vui vẻ, hiện tại ăn càng ngày càng kém, cũng không còn có thể muốn mua gì thì mua, đồ ăn vặt cũng ít đến mức đáng thương. Babi mami còn cực kỳ đáng ghét, anh anh em em dính lấy nhau, bơ nó show ân ái.

Nhị Bạch có chút không vui, cũng tỏ ra khó ở với Tống Duệ, một bé thú đứng ở bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài.

Xe đứng ở gần núi Tiểu Phượng, năm ngày năm đêm liên tục gấp rút lên đường cuối cùng đã tới nơi này. Cũng bởi tình huống tướng quân tình càng ngày càng nghiêm trọng, chơi không nổi nữa.

Muốn lên núi Tiểu Phượng khẳng định còn một quãng chiến đấu ác liệt nữa, cho nên Tống Duệ đang dự trữ tinh lực, ngủ rất say, ngay cả Nhị Bạch bị một con bướm ở bên ngoài cửa sổ hấp dẫn cũng không chú ý.

Trên lưng con bướm kia đủ loại màu sắc lóa mắt xinh đẹp. Nhị Bạch rất thích, thừa dịp tướng quân không chú ý, triển khai không gian dị năng chạy ra ngoài, đuổi theo con bướm kia.

Nhưng mà con bướm khá kì lạ, càng đuổi theo nó càng bay, không đuổi theo thì dừng lại, chạy một lát thì đã chạy đi xa.

Nhị Bạch nhìn phía sau, vẫn thấy được bóng của cái xe, vì vậy càng thêm ra sức đuổi bắt. Đột nhiên thi triển dị năng, lập tức cản con bướm kia ở đằng trước.

Nhào tới con bướm đã đuổi kịp kia, thế nhưng con bướm lại đột nhiên hóa thành một luồng khói xanh, biến mất không thấy hình bóng. Nhị Bạch còn chưa kịp nghĩ đã xảy ra chuyện gì, một vệt bóng đen từ trên đầu úp xuống, nhốt nó ở trong lồng tre.

Nhị Bạch nổi giận gầm lên một tiếng, trên người lóe lên ánh sáng, triển khai dị năng không gian, nhưng rất nhanh lại tối sầm lại.

Trong lồng tre không biết đã bỏ gì vào, ảnh hưởng tới nó rất lớn, mỗi lần triển khai dị năng đều sẽ bị cắt đứt, làm cho nó không có cách nào tiếp tục.

Nhị Bạch rốt cục nóng nảy, ở trong lồng bay loạn, trong miệng phát ra tiếng kêu sắc nhọn, thanh âm kia khá giống tiếng dơi. Bề ngoài nghe không hiểu, nhưng có một số người có thể nghe được.

Giống như Tống Duệ. Đột nhiên từ trong giấc mơ giật mình tỉnh lại, đụng phải trán tướng quân đang cúi nhìn hắn.

“Sao vậy?” Tướng quân che đầu, có chút chột dạ.

“Đột nhiên muốn đi nhà vệ sinh.” Sắc mặt Tống Duệ nghiêm túc, “Anh ở đây đừng đi đâu, chờ em trở về.”

“Ừm.” Dáng vẻ tướng quân thế này cũng không đi đâu được.

Tống Duệ đứng dậy xuống giường, vội vã mặc quần áo tử tế, đóng không gian trong xe lại. Hai người bọn họ sở dĩ qua nhiều như vậy trạm kiểm tra cũng là bởi vì chiếc xe này có hai không gian, một cái đối ngoại, một cái đối nội.



Hai người bọn họ ở cái bên trong, cái bên ngoài để sắp xếp hàng hóa, chỉ có một chiếc giường đơn, đặt cái chăn thẳng thớm, thoạt nhìn như không người ở.

Tống Duệ làm loại cái chăn ở bên ngoài, chỉnh thành đã ngủ qua, toan chạy đi, cuối cùng vẫn chưa yên tâm, chỉnh xe thành hình thức ẩn thân, thiết lập thành di chuyển xung quanh núi tiểu Phượng.

Làm như vậy để lấy xe làm mồi nhữ, người hơi hơi thông minh một chút đều có thể đoán được, hi vọng không có ai quá thông minh.

Tống Duệ nhình hướng núi sâu, bò lên trên, chờ đợi hắn không cần phải nói cũng có thể biết, chắc chắn là đầm rồng hang hổ. Nhưng mà cho dù là đầm rồng hang hổ hắn cũng phải xông vào một lần.

Càng đi lên cao càng dốc, phạm vi xung quanh con đường chỉ đủ đường cho một người. Nhị Bạch là dị năng không gian, lại biết bay, cho dù có đi qua cũng không để lại vết tích, ngược lại là những người khác, ít nhiều gì lộ ra sơ sót.

Hai ngày trước trời mưa, bụi cỏ ven đường bị giẫm hỏng, lưu lại dấu chân thật sâu, cái sau đè cái trước, xem chừng có ít nhất mười, hai mươi người.

Đây vẫn chỉ là bọ ngựa bắt ve, phía sau còn có vô số chim hoàng yến chờ săn con cào cào.

Có lúc con người cạnh tranh với nhau còn hung hiểm hơn cả thiên nhiên, đặc biệt là thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, vũ khí cũng nhiều hơn, thủ đoạn cũng đa dạng, chỉ cần một ít nham hiểm cộng với tâm địa gian xảo là không tốn nhiều công sức.

Trên đời này nào có cái giá nào không phải trả, chỉ là có người trả giá bằng chính tiền tài, có người trả giá bằng cả tính mạng.

Không biết qua bao lâu, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, trong rừng rậm như bị người xoa bóp tạm dừng lại, tất cả đình chỉ vận hành, không có tiếng động vật kêu, không có thú hoang gào thét, chỉ có tiếng gió thổi cỏ lay.

Đến rồi.

Tống Duệ thẳng sống lưng, quay đầu lại nhìn.

Một đám người không biết đã bao vây từ lúc nào, một trong số đó cầm theo cái lồng chạm khắc, trong lồng là Nhị Bạch.

Nhị Bạch nhìn thấy hắn đến, hưng phấn đâp vào lồng, cơ thể thú xinh xắn bay tới bay lui trong lồng tre, thân thể tròn vo thoạt nhìn rất khổ cực.

Tống Duệ giơ tay một cái băng đao bắn ra, đúng lúc ở giữa ổ khóa lồng, cạch một tiếng mở ra, Nhị Bạch không thể chờ đợi được nữa bay tới, trốn ở phía sau Tống Duệ.

Toàn bộ trong quá trình đám người kia đều không ngăn cản, bởi vì nhân vật then chốt đã đến.

“Về nhà sẽ phạt con.” Tống Duệ trừng Nhị Bạch liếc mắt một cái, ngầm giáo huấn.

“Lá gan của mày cũng lớn lắm, dám một mình tới đây.” Người cầm đầu đứng ra, nói chuyện hờ hững, khí thế không giận tự uy, dị năng sâu không lường được, so với những đàn em trước đó mạnh không biết bao nhiêu lần.

Có lẽ bọn họ cũng biết trên cơ bản đây là cơ hội cuối cùng, bỏ lỡ lần này không biết phải đợi bao nhiêu năm mới có thể lại có thêm thiên tài địa bảo xuất hiện, cho nên toàn bộ boss lớn đều đến.

“Lá gan của tôi luôn rất lớn.” Tống Duệ liếc gã, vô hình trung so đấu khí thế, “Thế giới này trời có thể sập, đất có thể lún, chỉ có tôi bất bại.”

“Ừ.” Người cầm đầu vậy gật gật đầu, “Cậu không thua, thế nhưng cậu sẽ chết!”

Ánh mắt Tống Duệ bỗng dưng lạnh lẽo, “Sống hay chết cũng chỉ có tôi có thể quyết định, ông là cái rắm gì!”

Đầu ngón tay hắn man mát, một vệt băng phiến đã bắn ra ngoài, vẽ ra trên không trung màu trắng như tuyết, được ánh nắng mặt trời chiếu qua bắn ra ánh sáng chói mắt, vèo một tiếng bay qua.



“Bắn không trúng.”

Ầm!

Băng phiến trên không trung quẹo đi, bắn trúng người ở phía sau rễ cây, hơi lạnh tản ra, nguyên cái cây bị đóng băng lại.

Tống Duệ trong mắt loé kinh dị, dị năng của hắn hắn rõ ràng nhất, khoảng thời gian này hấp thu không ít sức mạnh của viên đá kia, dị năng mạnh hơn, người bình thường giao thủ với hắn một hiệp là thua, cũng sẽ không thất thủ, đặc biệt là vào thời khác then chốt thế này.

“Xem ra cậu cảm nhận được.” Cái người kia cười khéo léo tao nhã, phảng phất như một Tống Duệ khác, “Dị năng của tôi là tiên đoán, nói câu nào thì sẽ thành sự thật.” Gã bỏ thêm một câu, “Tôi nói cậu sẽ chết thì chắc chắn cậu sẽ chết!”

“Ông nghĩ rằng tôi sẽ sợ?” Tống Duệ cười lạnh, “Hù tôi à?”

Người kia cũng không giải thích, “Có phải là hù không chờ một lát sẽ biết. À, đúng rồi.”

Gã đột nhiên nhớ tới gì đó, “Tôi nghe nói mày rất lợi hại, cho nên để kiềm chế cậu, cố ý bảo người đi trói người thân của cậu lại để uy hiếp. Một người ở đế đô, một người ở trong xe.”

Gã mở quang não ra, trên đó xuất hiện hai cái hình ảnh, một là một đám người từ lầu một đi thang máy đi lên văn phòng tập đoàn Hối Văn, chỗ Tống Thần làm việc.

Một cái khác là một đám người tới bên ngoài núi Tiểu Phượng, đừng bên cạnh cái xe màu đen, đá cửa xe đi vào lục soát.

Người kia trên mặt lộ vẻ cân nhắc, “Tôi đang nghĩ, cậu sẽ cứu ai?”

Một người xa cuối chân trời, một người gần ngay trước mắt, thế nhưng Tống Duệ chỉ có một người, nhiều người như vậy chắc chắn sẽ không để hắn chạy đi, cơ hội duy nhất cũng chỉ còn sót lại Nhị Bạch.

Nhị Bạch có dị năng, liên tục truyền tống nói không chừng có thể trước khi đám người kia tìm được hai người họ mà cứu người tiếp theo.

Tống Thần bên kia tuy rằng xa, thế nhưng bên cạnh cậu hắn bỏ ra giá cao mời lính đánh thuê, đều là cần tiền không cần mạng, cũng có thể chống đỡ một quãng thời gian.

“Nghĩ xong chưa?”

Một bên là người thân, một bên là người yêu, rất khó chọn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.