Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Jojo Nguyen

Ân Thành Lan ngồi bên trong Ỷ Vân đình, hoàng hôn xa xôi nhiễm hồng những đám mây.

"Gia, có tung tích." Liên Ấn Ca nghiêm túc hiếm thấy, thấp giọng nói vài câu bên lỗ tai.

Ân Thành Lan đang cầm một thanh gỗ mài dũa cái gì, không biết hắn học công phu từ ai, một tay điêu luyện sắc xảo, mỗi khi lưỡi dao khắc vun vút hạ xuống, một đóa hoa nhỏ xinh xắn lại hiện ra.

Nghe vậy, hắn câu môi dưới, lại không phải là cười, động tác trong tay cũng không ngừng: "Trách sao tứ đại thế gia trên giang hồ đều đang đuổi giết hắn, hóa ra thứ hắn đánh cắp chính là đá Bắc Đẩu."

"Mà Bùi Giang Nam vừa trốn chạy vừa thả ra lời đồn đãi khắp nơi, tuyên bố đồ vật chẳng hề trên tay hắn, mà là một người khác."

Ân Thành Lan nâng mắt, nhìn thấy trong con ngươi Liên Ấn Ca lập lòe khác thường: "Người phương nào?"

Liên Ấn Ca từ trong lồng ngực lấy ra một tờ giấy to bằng lòng bàn tay, nhăn dúm dó, nét mực phía trên đã mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường viền đại khái – nếu như không lầm, chân dung của người này là lần thứ ba Ân Thành Lan nhìn thấy.

"Người này, theo lời Bùi Giang Nam nói, chính là sư đệ của hắn, đá Bắc Đẩu là hai tháng trước bị người này cướp đi." Liên Ấn Ca khoanh cánh tay dựa vào cây cột, hoàng hôn kéo dài bóng người hắn, "Mà hai tháng trước, Quý công tử đã cầm tin tức của Ngự Phượng các, rồi cùng người này đuổi bắt Bùi Giang Nam."

Liên Ấn Ca chớp mắt: "Nếu như đúng là hắn lấy đi, gia nói xem Quý công tử liệu có thể sẽ ——" cố ý kéo dài âm điệu.

Ân Thành Lan vỗ rớt mảnh vụn trên khúc gỗ, đối với bộ dạng giả thần giả quỷ của hắn không chút hứng thú: "Việc này người thần y cốc biết không?"

"Ta cố ý thả tin tức, đoán chừng cũng đã thu được rồi."

Đang nói, ảnh vệ từ một bên lướt ra, ôm quyền hành lễ nói: "Gia, Quý công tử cùng Nghiêm thần y đang trên đường lên đỉnh núi."

Ân Thành Lan ra hiệu đã biết, ảnh vệ lại lặng yên không tiếng động biến mất, Ân Thành Lan gác dao khắc cùng thanh gỗ lên, cầm một chiếc khăn tay bên cạnh lau chùi ngón tay: "Đi chuẩn bị trà đi."

Liên Ấn Ca lui ra, lệnh người dâng lên trà mới năm nay cùng điểm tâm.

Trên đường núi, sắc mặt Nghiêm sở đã biến thành màu đen, nhìn người cách mười bước phía trước bước vội, con ngươi lại càng âm trầm, hắn đi mấy bước, bỗng nhiên dừng lại, không chịu đi nữa.

Nhận thấy được động tĩnh phía sau, Quý Ngọc Sơn khó hiểu quay đầu, thấy biểu tình hắn khác thường, bèn quay người trở lại, đi đến bên cạnh Nghiêm Sở, hỏi: "Không đi nổi? Vậy chúng ta nghỉ ngơi một chút."

Nghiêm Sở trầm mặt, một nhát bắt lấy cái tay đang duỗi tới mình, lạnh giọng nói: "Kẻ kia rốt cuộc là người phương nào, làm ngươi phải lo lắng như vậy, ta mới chỉ mới mấy ngày không gặp, ngươi lại nhiều thêm một vị bằng hữu."

Quý Ngọc Sơn thở dài trong lòng, làm sao Linh Giang chim nhỏ ra cửa gây chuyện, mà không ra khỏi cửa cũng gây chuyện đây, y không ở giang hồ, khắp giang hồ lại đều là truyền thuyết của y.

Biết được Nghiêm Sở đã hiểu lầm quá độ, Quý Ngọc Sơn đành nhỏ giọng giải thích: "Ta không phải lo lắng y... Được rồi, là ta lo lắng y, ta chỉ không muốn Ân các chủ hoài nghi y."

Nghiêm Sở trừng mắt lạnh lùng: "Hắn hoài nghi hay không hoài nghi y, có quan hệ với ngươi sao?"

Quý Ngọc Sơn dừng lại, chợt nghĩ, kẻ hoài nghi cùng kẻ bị hoài nghi cũng không phải hắn, đương nhiên không có quan hệ, nhưng mà ngẫm nghĩ lại một chút, là nhân chứng duy nhất chứng kiến Linh Giang chim nhỏ thầm mến Ân các chủ mà nói, hắn cảm thấy xuất phát từ bổn phận nào đó tương tự như bà mối, hẳn là lúc nên ra tay thì ra tay, tạo một đôi là tạo một đôi.

Nhưng Nghiêm Sở đối với thái độ giữ kín như bưng của hắn rất chi là ghét cay ghét đắng, trong lòng càng tức giận hơn, bây giờ không chỉ có một "Ảnh Nhi" thò chân vào, mà giữa đường lại nhảy ra một vị thiếu hiệp cũng muốn một chân cắm một chân dựa gần.

Nghiêm Sở tức giận vô cùng, giữa hắn và Quý Ngọc Sơn làm sao cứ mọc ra nhiều chân như vậy đây.

Nghiêm Sở mà giận, cái mặt con nít sẽ banh lên so với bình thường hơn một chút, da dẻ hắn trắng nõn như ngọc, đôi mắt long lanh như giọt nước, nóng giận tô hồng hai gò má, khiến Quý Ngọc Sơn vừa liếc mắt nhìn, liền chống đỡ không nổi, da đầu tê dại, thân mình như nhũn ra.

"Ngươi đừng giận, ta... Ai, thôi, ta đáp ứng y không nói cho người khác biết, nhưng Nghiêm huynh không tính là người khác, ta tin tưởng con người của Nghiêm huynh, ta trộm nói cho ngươi, nhưng ngươi chớ để lộ ra." Quý Ngọc Sơn đành kéo cánh tay Nghiêm Sở, cúi đầu xuống bên lỗ tai.

Hắn còn chưa nói, Nghiêm Sở đã bị hơi nóng hắn phun ra làm cho cứng đờ cả người, lỗ tai ngứa ngáy, trên cánh tay lúc này nổi một thân da gà, nhưng vẫn âm thầm cắn chặt môi dưới, cứ như vậy một bên nổi da gà, một bên nghe cái bí mật kinh hãi thế tục.

Quý Ngọc Sơn nói xong, đồng tình nhìn khuôn mặt con nít của hắn trợn to mắt: "Việc này... Vẫn tốt nhất là để cho y tự nói với Ân các chủ đi, Nghiêm huynh thấy sao?"

Nghiêm huynh cái gì cũng không muốn nói, ngơ ngơ ngác ngác lên Thính Hải lâu.

Ân Thành Lan đã chuẩn bị trà ngon ngồi đợi đã lâu, để hạ nhân trực tiếp dẫn hai người tới Ỷ Vân đình.

Nghiêm Sở vẫn chưa phục hồi lại được tinh thần từ trong khiếp sợ, Quý Ngọc Sơn thấy bộ dạng bị đả kích của hắn, ảo não có phải mình không nên nói cho hắn biết chuyện này không, muốn căn dặn Nghiêm Sở vài câu, lại thấy Ân các chủ đã ở trước mặt, không thể làm gì khác hơn là lấy đôi mắt dùng sức ra hiệu hắn.

Ân Thành Lan khí định thần nhàn uống trà, thú vị nhìn biểu cảm khác biệt của hai người, chờ bọn họ mở miệng.

Lúc này Nghiêm Sở mới "A" một cái hoàn hồn lại, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Ân Thành Lan.

Ân Thành Lan khẽ mỉm cười: "Trên mặt ta có vết bẩn sao?"

Hắn nói như vậy, nhưng cũng không như những người khác theo bản năng vươn tay sờ mặt, mà là cư xử bình tĩnh khéo léo, tìm cách vừa đúng, không quá xa cách cũng không có vẻ thân cận quá phận mà mở miệng bắt chuyện.

Quý Ngọc Sơn bị khí thế thanh nhã hào hoa phú quý trên người hắn thuyết phục, cảm khái nghĩ, ánh mắt Linh Giang thật sự quá tốt rồi.

"Ta nghe được một ít lời đồn đại, có liên quan đến Bùi Giang Nam." Quý Ngọc Sơn bưng chén trà xanh lên nhấp một ngụm, "Cũng không muốn vòng vo với Ân các chủ, vật ngài muốn không ở trong tay ta, cũng không hề ở trong tay vị thiếu hiệp đồng hành cùng ta."

Ân Thành Lan nói: "Ta tin tưởng Quý công tử." Cũng không nói câu tiếp theo.

Hiểu rõ ý hắn, Quý Ngọc Sơn nói: "Vì một số nguyên nhân mà ta không thể nói cho ngài biết thân phận y, nhưng ta dám lấy tính mạng mình ra đảm bảo y đối với Ân các chủ tuyệt không có dã tâm mưu hại."

Vẫn luôn trầm mặc không nói Nghiêm Sở bỗng nhiên lại "Ha" một tiếng, ánh mắt nhìn Ân Thành Lan từ lấp lánh biến thành 囧囧, hắn nghĩ thầm, xác thực không có dã tâm hại ngươi, chỉ có dã tâm làm ngươi thôi.

Bất cứ ai bị nhìn chằm chằm một cách khó hiểu như vậy, đều không thấy thoải mái, Ân Thành Lan lại ở dưới ánh mắt này bình tĩnh uống trà, nói: "Nếu như không phải Nghiêm huynh là cốc chủ thần y cốc, Ân mỗ quả thật rất muốn mời đại phu đến đây xem mạch cho Nghiêm huynh, Vạn Hải phong núi cao khí mỏng, hay là ở không quen, thân ôm bệnh rồi."

Quý Ngọc Sơn lúng túng kéo ống tay áo Nghiêm Sở xuống, người sau rốt cuộc từ rối rắm khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, khôi phục lạnh lùng cao ngạo thường ngày, cau mày nhìn mọi người: "Ta tin tưởng Ngọc Sơn, người hắn bảo vệ ta cũng tin tưởng. Các chủ còn có gì muốn nói?"

Ân Thành Lan liền cười, hắn chờ chính là lời nói này, Quý Ngọc Sơn hắn không biết, nhưng Nghiêm Sở là xem thường dấu diếm việc này, lúc đó trong tay Nghiêm Sở có thuốc bột có thể khiến cây Ngư Diễn nở hoa, cũng rõ ràng rành mạch nói cho hắn, trừ phi tìm được thiên tài dị bảo còn lại trước, nếu không sẽ không lãng phí thuốc bột của mình cho hắn.

Ân Thành Lan kéo tay áo châm trà cho hai người: "Ân mỗ xin chịu tội với hai vị, cũng không phải cố ý hoài nghi Quý công tử, mà thật sự là vị thiếu hiệp trong miệng Quý công tử kia quá xuất quỷ nhập thần, ngoại trừ Quý công tử, Ngự Phượng các ngay cả một mẩu tung tích của y đều không tra ra được."

Quý Ngọc Sơn mấp máy môi, muốn thay Linh Giang giải thích, lại không biết nên giải thích cái gì, đành hỏi: "Vậy Ân các chủ tiếp theo định làm gì? Về tung tích đá Bắc Đẩu."

"Nếu Bùi Giang Nam nói dối, vậy đồ vẫn còn ở trên người hắn, tại hạ đã phái người truy tra tung tích hắn, ít ngày nữa hẳn có thể trở về, đa tạ Quý công tử quan tâm."

Màn đêm buông xuống, đèn lồng treo trên bốn phía Ỷ Vân đình, tia lửa tắt sáng dập dờn ẩn hiện trong mây mù quây quẩn, mông lung tựa như chốn thần tiên.

Một con chim nhỏ xuyên mây phá sương mà ra, bay vào trong đình, rơi xuống bả vai Ân Thành Lan.

Chim nhỏ hướng Quý Ngọc Sơn lạnh nhạt gật đầu một cái, vươn móng vuốt đưa đến trước mặt Ân Thành Lan, nam nhân cởi ống trúc xuống thu vào lòng, không biết từ đâu lấy ra một hạt đậu phộng đút cho y, Linh Giang bèn nhấc một cái móng vuốt lên nắm lấy, từng chút từng chút nhét vào trong mỏ ăn.

Vừa ăn vừa trưng bộ mặt không hề có cảm xúc nhìn hai người vẻ mặt phức tạp ở đối diện.

Quý Ngọc Sơn rối rắm nhìn một người một chim, không hiểu làm sao tình cảm của bọn họ bỗng nhiên tốt lên rồi, quay đầu liếc nhìn Nghiêm Sở, phát hiện hắn còn rối rắm hơn, Quý Ngọc Sơn cảm thấy có người cùng rối rắm với mình, cảm giác thật tốt.

Ân Thành Lan hồn nhiên không biết suy nghĩ ở trong lòng bọn họ, động tác rất tự nhiên bón cho Linh Giang xong, nghiêng đầu qua chỗ khác tiếp tục nói chuyện phiếm với bọn họ: "Nhưng mà Ân mỗ nghe Tề Anh nói vị thiếu hiệp kia có võ công trác tuyệt, kinh động như thiên nhân, trong lòng rất kính phục, muốn kết giao một phen, không biết Quý công tử có bằng lòng dẫn tiến hay không? A, thân phận hắn không tiện cho người biết, ta đương nhiên sẽ không hỏi đến, chỉ muốn gặp gỡ mà thôi."

Quý Ngọc Sơn vừa uống một ngụm trà vào trong miệng, tức khắc liền phun ra ngoài, cuống quýt thả chén trà xuống, lúng lúng tiếp lấy khăn Nghiêm Sở đưa tới, giật mình nhìn Ân Thành Lan: "Ngươi muốn gặp y?"

Dù sao cũng là người gặp qua sóng gió, lúc này Nghiêm Sở đã triệt để tiếp nhận chuyện này rồi, bình tĩnh đưa mắt từ trên mặt Ân Thành Lan dịch đến trên người tiểu hoàng điểu đang làm như không liên quan gì tới mình chuyên tâm gặm đậu phộng, ánh mắt lóe lên tinh quang, đem Quý Ngọc Sơn không có tiền đồ kéo lên: "Được, tuy nhiên có gặp hay không là chuyện của người kia, chúng ta hỏi qua ý kiến y rồi lại nói."

Ân Thành Lan gật đầu, nhìn hai người rời đi.

Nửa đêm, âm thanh mổ cửa sổ vừa mới vang lên, Quý Ngọc Sơn liền mở ra: "Ta biết ngay ngươi sẽ đến mà."

Linh Giang bước chân chim nhảy vào trong phòng, liếc mắt liền thấy Nghiêm Sở. Quý Ngọc Sơn gãi đầu, đóng cửa sổ lại, đem lý do vì sao Nghiêm Sở lại ở đây giải thích một chút, đối với chuyện tiết lộ bí mật cảm thấy áy náy sâu sắc.

Linh Giang trái lại không để ý chút nào, ngoại trừ Ân Thành Lan, y đối với người nào khác đều không để ý, quản hắn có biết hay không, mặc hắn có tin hay không, liền thi pháp hóa thành hình người, thân thể như ngọc đứng ở trong phòng, mí mắt vót mỏng hạ ánh mắt nặng nề quét nhìn người trong phòng: "Hắn muốn gặp ai?"

Nếu như không phải biết được người y đánh chủ ý là Ân Thành Lan, Nghiêm Sở đã sớm dậm chân, không vui nhăn mi lại, lại tò mò nhìn chằm chằm y từ trên xuống dưới, không trả lời vấn đề của y, trái lại khoanh cánh tay, hỏi: "Lúc ngươi biến thành người, lông chim giấu nơi nào?"

Linh Giang cảm thấy vấn đề này quá ngu ngốc, trực tiếp xem nhẹ, chuyển hướng Quý Ngọc Sơn: "Hắn muốn gặp ai?"

Nghiêm Sở bước một bước vượt lên ngăn trở tầm mắt y, khiêu kích nhìn y: "Trả lời vấn đề ta hỏi trước đã."

Lúc này Linh Giang mới thiếu kiên nhẫn đưa tầm mắt rơi xuống trên người Nghiêm Sở, hốc mắt Linh Giang so với người thường sâu hơn một chút, làm cho con ngươi sâu và đen theo, ngũ quan anh tuấn rõ ràng đến gần như sắc bén, mỗi khi y trầm mặt xuống, cả người liền đột nhiên như lồng thêm một tầng sát khí tối tăm.

Quý Ngọc Sơn theo bản năng lui về phía sau một bước, Nghiêm Sở lại hồn nhiên không sợ, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm lấy một cái chén xoay trong lòng bàn tay chơi đùa: "Đừng nhìn ta như vậy, ta không biết liệu mình có thể bị dọa sợ mà quên mất cách giải độc cho Ân các chủ hay không đâu."

Uy hiếp, trắng trợn.

Linh Giang không bao giờ chịu để người uy hiếp.

Mà lần này thì không được, Ân Thành Lan cần tên tiểu tiện nhân này.

"Sinh tử coi nhẹ, không phục liền làm(*)" Linh Giang lần đầu tiên nếm trải mùi vị bị uy hiếp, nhớ tới kẻ hại y phải chịu uy hiếp này, Linh Giang không khỏi sâu kín thở dài, xem đi, y đối với Ân Thành Lan thật đúng là tốt mà.

((*)Câu này dùng để mô tả những người tùy ý thích làm gì thì làm, không màng sinh tử)

Linh Giang phiết môi dưới, thu liễm một thân sát khí, ghét bỏ nói: "Không giấu, ngươi không nhìn thấy mà thôi."

Nói xong còn uất ức một trận, y cảm thấy y sắp mau sủng Ân Thành Lan đến tận trời rồi.

Ở bên cạnh Nghiêm Sở âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đem mồ hôi trên lòng bàn tay bôi lên ống tay áo: "Hắn là muốn gặp ngươi."

Lại đem toàn bộ nguyên do từ đầu đến cuối nói cho Linh Giang.

Linh Giang một lúc lâu không nói lời nào.

Ngoài cửa sổ bóng đêm dần dày thêm, ánh trăng màu bạc chiếu vào trong căn phòng.

Quý Ngọc Sơn không nhịn được hỏi: "Ngươi nghĩ thế nào?"

Linh Giang bày biểu tình nhàn nhạt, đứng lên, đi tới cạnh cửa, đè tay lên cánh cửa: "Không gặp."

Quý Ngọc Sơn: "A?"

"Mỗi ngày đều gặp, có cái gì tốt mà gặp." Nói xong, kéo cửa ra, đi ra ngoài.

"Nhưng mà...", Quý Ngọc Sơn vừa mới há mồm, liền không thấy bóng chim đâu, đành đem nửa câu sau nói cho ánh trăng màu bạc nghe, "Không giống như vậy."

Tay bị đè lại, Nghiêm Sở đặt cốc trà vẫn thưởng thức nãy giờ vào trong lòng bàn tay hắn, dịu dàng nói: "Đối với y mà nói, chẳng có gì khác biệt cả."

Một bóng người lắc lư trong màn đêm Vạn Hải phong, Linh Giang không về tổ, mà giữ luôn hình người né tránh ảnh vệ leo lên một chỗ mái hiên, nằm trên gạch ngói lưu ly, lấy tay làm gối, cong một chân lên, ngửa mặt nhìn sao sáng đầy trời.

Tại sao Ân Thành Lan lại muốn gặp y đây? Linh Giang quá tinh ý, vừa nghĩ liền hiểu, trong lòng hắn vẫn cứ hoài nghi y, hoài nghi lai lịch y, hoài nghi y rắp tâm.

Có lúc y cảm thấy Ân Thành Lan mẫn cảm quá phận, nghi kỵ, giả tạo, cười cũng không như cười, phẫn nộ cũng không như phẫn nộ, thay vào đó lúc không có biểu tình gì, lại vô tình biểu lộ xa cách lãnh đạm như bản thân con người hắn, nhưng Linh Giang lại cho là  con người hắn vốn không như vậy, mà phải trải qua chuyện gì, mới biến thành thế này.

Tiếp đó thật tự nhiên mà nghĩ đến độc dược trí mạng trên người hắn, thứ phế bỏ hai chân hắn, lại hành hạ thân thể hắn, hao tổn tính mạng hắn là ai hạ?

Đáy mắt Linh Giang phản chiếu ngàn vạn ánh sao trời, như ngàn vạn lưỡi kiếm toả hàn quang, bây giờ y rất muốn vọt tới căn phòng cô tuyệt bốn phía kia, đem Ân Thành Lan kéo dậy, nói cho hắn biết, bất kể là ai hại ngươi, ta đều sẽ thay ngươi giết sạch.

... Ta cái gì cũng không muốn, ngươi liền cười một cái cho ta xem đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.