Ngày hôm sau, một người một chim cùng Liên Ấn Ca ở trong cánh rừng nhỏ bên ngoài Kiều Gia trấn mỗi người mỗi ngả, việc người của hoàng đế vây công Vạn Hải phong giao cho Liên Ấn Ca phụ trách chỉ huy, hắn cùng với Linh Giang đi tìm tung tích Nghiêm Sở.
Mãi đến khi xe ngựa đội mặt trời chói chang đi được rất xa rồi, Ân Thành Lan vẫn không thể tin mình cứ như vậy đáp ứng một con tiểu tiện điểu còn chưa to bằng con chuột, theo y đi.
Xe ngựa lắc lư, thời điểm màn cửa tung bay có thể nhìn thấy bóng lưng màu vàng nhạt ngồi trên càng xe điều khiển ngựa, một chân Linh Giang đạp lên chỗ ngồi, trong miệng ngậm cọng cỏ dại, thân mình lắc lư theo xe ngựa, thoạt nhìn tâm tình không tồi.
Ân Thành Lan nhìn bóng lưng đắc ý của y, cảm giác chân răng có chút ngứa.
"Hả?" Linh Giang bỗng nhiên quay đầu lại: "Phỏng chừng còn có năm, sáu ngày nữa mới có thể tới chỗ hẹn, ngươi không nhàm chán sao, ra đây cùng lái xe với ta đi."
Khóe môi Ân Thành Lan giật giật, cho nên, rốt cuộc là ai nhàm chán.
Ân Đại các chủ quyết định không thể cứ chiều y như vậy được, ngồi ở trong xe cố làm ra vẻ khí thế "Phẩm hạnh của gia đoan chính, quyết không đi ra ngoài hồ nháo với ngươi", sau đó bị Linh Giang bóp chặt thắt lưng, nài ép lôi kéo ra ngoài.
Càng xe không rộng, hai đại nam nhân ngồi phía trên phải chen một chút mới có thể ngồi xuống, Ân Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-chinh-la-loai-chim-nhu-vay/2306134/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.