Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Jojo Nguyen

"Hoá thành người để ta ôm ngươi một cái." Ân Thành Lan tuốt lông ngốc trên đầu tiểu hoàng điểu, trong lúc nó tức giận, ngón tay linh hoạt biến túm lông ngốc kia thành một đoạn bím tóc nhỏ nhắn nhung nhung.

Tiểu hoàng điểu đội bím tóc chổng ngược lên trời xoay đầu: "..."

Lúc này mới phát hiện Ân đại các chủ làm gì đó trên đầu mình đang cười gượng, rụt rụt ngón tay, quá hiền huệ khéo tay là bệnh, phải trị.

Linh Giang há miệng, lại không nói cái gì, biến hóa thành người ôm lấy Ân Thành Lan, hôn hôn trán hắn.

Ân Thành Lan nói: "Duệ Tư đã đến Trường An tự."

Linh Giang sờ soạng lồng ngực hắn: "Ngươi định khi nào thì giải độc?"

Ân Thành Lan nhấp môi, một bàn tay vòng qua eo y, ấn lên phía sau lưng, vuốt ve sống lưng gầy gò không chút thịt thừa của y.

Trầm mặc một lát, nói: "Đoạn thần cốt này cho ngươi thần lực, nếu như không còn, ngươi sẽ không bao giờ có thể hóa..."

"Ta không để bụng." Linh Giang nói.

Coi như không thể hoá thành người, làm chuyện cực lạc, chỉ cần có thể bầu bạn bên người hắn, Linh Giang liền thỏa mãn.

Chân thân của y rất nhỏ, tâm cũng rất nhỏ, thứ có thể chứa được cũng rất ít, chỉ cần một mình Ân Thập Cửu là đủ rồi.

Ân Thành Lan cười khổ trong bóng tối: "Nếu ngươi không có thần lực liệu còn có thể nhận ra ta không, còn nhớ ta không? Có thể trò chuyện cùng ta không, hiểu người hiểu chuyện không?"

Linh Giang ngẩn người: "Hải Đông Thanh của ngươi không biết hóa thành người, không mở được linh trí, cũng không biết nói chuyện, nhưng nó nhận được ngươi."

Ân Thành Lan nói: "Cho nên nó chỉ là sủng vật của ta, không hơn."

Linh Giang im lặng nhìn hắn, chần chừ nói: "Ý của ngươi là... Nếu như ta chỉ là chim, ngươi có phải sẽ không đối đãi ta như thế nữa?"

Ân Thành Lan: "Không, ta chẳng qua cảm thấy —"

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa gấp gáp, kèm theo tiếng Hải Đông Thanh khàn giọng khẽ kêu.

Ân Thành Lan liếc mắt ra ngoài, không mở cửa sổ.

Linh Giang từ trong lồng ngực hắn lui ra ngoài, co một chân lại dựa vào tường ngồi bên trong giường, y duỗi tay gạt mớ tóc mái hỗn độn trên trán sang một bên, nói: "Ngươi đi đi, nó hẳn có tin gấp, không cần phải để ý đến ta."

Ân Thành Lan nắm chặt tay y, lo lắng nhìn y. Linh Giang thấy khuôn mặt mình trong con ngươi đen nhánh của hắn – mày kiếm mắt sao, mũi cao môi mỏng.

Thực dễ nhìn.

Nhưng đây không phải là y, chỉ là biến thân của y.

Linh Giang nhất thời không biết nên nói gì, đành phải nói: "Đi thôi, ta không sao, ta chờ ngươi xử lý xong việc, rồi lại bàn."

Ngoài cửa sổ, Hải Đông Thanh gào càng thêm dồn dập, chỉ có thu được mệnh lệnh từ người truyền tin đặc thù, nó mới có thể cấp bách như vậy.

Ân Thành Lan không có cách nào, đành phải gật đầu, thi triển khinh công ngồi vào án thư, vung tay áo mở cửa sổ.

Thân thể khổng lồ của con hùng ưng tuyết trắng lập tức lấp đầy gian phòng, bay lơ lửng xoay quanh nóc nhà, đậu xuống cánh tay Ân Thành Lan.

Trên vuốt sắc của nó cột ống trúc nhỏ quệt dấu chu sa, sau khi mở ra, là tin tức của vị cao tăng gió mát trăng tỏ nọ.

Xem xong, Ân Thành Lan quay đầu nói với Linh Giang: "Chuyện yêu nữ nước Hậu Mân mê hoặc hoàng đế đã xử lý tốt, thời cơ đã tới, thư của Sơn Nguyệt cũng nên gửi đi rồi."

Linh Giang dựa vào giường, ngón tay đáp lên bụng mình, y hơi rũ đầu, mái tóc đen trơn mượt buông xuống, bóng tối che khuất mặt y, y nghiêng đầu qua, nở nụ cười, nói: "Thập Cửu, ngươi rốt cuộc đã có thể báo thù."

Ân Thành Lan gọi Liên Ấn Ca tới, châm nến sáng lên, trải lên khắp bàn một chồng giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, hắn đề bút dấp mực, phóng bút uyển chuyển rồng bay, thả ra mấy chục lệnh gấp tới miếu thờ chùa cổ trong bảy mươi hai thành trì của Đại Kinh, đêm ấy, vô số con bồ câu tuyết trắng lui tới án thư, mang theo thư tin tức bọn họ tỉ mỉ trù tính đã lâu.

Ánh nến rực rỡ ấm áp nhảy múa trong phòng, Linh Giang nhìn bóng lưng Ân Thành Lan, mày chậm rãi khóa lại.

Y không để bụng mình có thể hóa thành người hay không, nhưng Ân Thành Lan để ý.

Linh Giang nghĩ thầm, y tình nguyện biến thành một con chim tầm thường, dùng hết nửa đời linh lực sau cùng đi cứu người này, đổi lấy vài thập niên cùng hắn sớm chiều tương đãi, ngày ngày quyến luyến, từ đây lại không thể ôm ấp hắn, hòa quyện với hắn, cùng hắn vành tai tóc mai chạm vào nhau, cùng hắn ân ái triền miên, chỉ có thể hóa thành chim, đậu xuống cổ tay hắn, xem mặt trời mọc ngắm mặt trời lặn, tóc đen thành tuyết, đời này cứ như vậy trôi qua.

Y cam tâm tình nguyện, nhưng bây giờ lại bỗng dưng ý thức được Thành Lan để ý.

Hắn để ý mình không có linh lực, chỉ có thể là chim.

Gò má nam nhân ở dưới ánh nến như nhuốm thêm một tầng màu sắc nồng đượm rực rỡ, trong lòng Linh Giang có chút khổ sở.

Lúc này ngàn dặm bên ngoài, trong một tòa thành nhỏ cách xa đế đô Đại Kinh, một tăng nhân thân mặc thanh sa đứng ở bên cửa sổ, trong tay nắm một phong thư viết bằng mực chu sa, lá thư mơ hồ nhiễm chu sa đỏ thẫm, như thể sắp chảy cả ra máu.

Cuộn chăn trên giường giật giật, từ bên trong bò ra một con đại bạch thỏ(*) lông xù, con thỏ thẳng người trên lên, híp mắt liếm liếm tiểu móng vuốt của mình, thả người nhảy xuống giường một cái, vừa rơi xuống đất liền hoá thành một thiếu niên dáng người thon dài.

((*)Đại bạch thỏ: thỏ trắng to, tương ứng với tiểu hoàng điểu)

Vạt áo thiếu niên mở rộng ra, nhưng chẳng hề hay biết, mê mê hoặc hoặc tiêu sái đi đến phía sau tăng nhân, vòng lấy eo hắn, gục đầu lên bả vai Sơn Nguyệt, thanh âm mang theo tiếng khàn khàn vừa mới thức dậy: "Đây là cái gì?"

Sơn Nguyệt đưa thư cho y, duỗi tay sửa sang lại cổ áo y, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy vệt tím hồng ở trên ngực thiếu niên, da mặt Sơn Nguyệt nóng lên, dời đi tầm mắt.

Thiếu niên đĩnh đạc mở thư ra, lướt xuống đọc, đọc đến cuối cùng sắc mặt đã phủ kín mây đen: "Đây là tuyệt bút của ngươi? Tại sao?" Y túm chặt cổ áo Sơn Nguyệt, kéo người đến trước mắt.

Sơn Nguyện bất đắc dĩ đè tay y lại: "Là viết cho bệ hạ xem, ta muốn rời khỏi hoàng cung, chỉ có thể dùng phương pháp này."

Thiếu niên cau màu liếc nhìn hắn một cái: "Người nhắc đến trong thư này là ai?"

Sơn Nguyệt trầm mặc xuống: "Vị này chính là huyết mạch lưu lạc bên ngoài của bệ hạ."

Thiếu niên nói: "Cùng ngươi có quan hệ gì? Nếu đã quyết định rời khỏi nơi đó, ngươi cần gì phải làm điều thừa?"

Sơn Nguyệt nói: "A Đồ, người chớ nóng giận, cẩn thận tiểu thỏ tử trong bụng, có muốn ăn cà rốt không?"

Thiếu niên mũi không phải mũi mắt chẳng phải mắt trừng hắn.

Sơn Nguyệt nói: "Ta muốn đáp lại ân tình của Thập Cửu gia, đây là lần cuối cùng ta trợ giúp hắn."

Ngoài cửa sổ, màn đêm đen nhánh thổi tới cơn gió lạnh nhàn nhạt, Liên Ấn Ca nói: "Gió thật thơm, hoa đào sắp mở rồi."

Ân Thành Lan dừng bút chốc lát, nghiêng đầu nhìn về phía giường, Linh Giang cuộn tròn dựa vào tường ngủ say, Ân Thành Lan nghĩ, không biết hắn còn có thể có thời gian bồi Linh Giang xem hoa đào nở khắp nhân gian được nữa không.

Ánh nến cháy thành sáp trắng chảy xuống, thời điểm đốt hết cây thứ ba, trời đã sáng, con chim đưa tin trong tay Ân Thành Lan khoác ráng màu bình minh bay vào giữa núi non liên miên trùng điệp.

Ở nơi cách xa ngàn dặm, trên đùi Sơn Nguyệt một đêm chưa ngủ là một con thỏ đang nằm, hắn hơi duỗi người đem lá thư chu sa cột lên trên vuốt sắc của hắc ưng: "Đi thôi."

Hùng ưng xoay quanh trên không trung, thét dài biến mất ở chân trời.

Con thỏ trên đùi hắn sốt ruột vùi mặt vào cái đuôi tròn tuyết trắng.

Đợi toàn bộ thư đều đã thả ra hết, Ân Thành Lan ngồi bên cửa sổ, trông thấy sương mù mông lung bên ngoài, lại thẳng hướng Bắc, vượt qua sáu ngọn núi lớn, ba con sông dài, xuyên qua bình nguyên, đi qua quan đạo, tiến quân thần tốc năm, sáu ngày, chính là đế đô Đại Kinh.

Cái người ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế kia đang chờ hắn.

Ánh mắt Ân Thành Lan nặng nề nhìn chằm chằm mặt bàn, vuốt ve con chim đưa tin cuối cùng, Hải Đông Thanh.

Liên Ấn Ca nói: "Gia, đây là thuốc Nghiêm Sở đưa."

Ân Thành Lan tiếp lấy, bỏ vào trong ống trúc trên móng vuốt Hải Đông Thanh, sờ cánh chim bóng loáng nhẵn nhụi của nó, thấp giọng nói: "Đi giao cho Duệ Tư, đi thôi." Dùng sức hất cổ tay một cái, đưa Thần ưng lên trời cao.

Đôi cánh khổng lồ nhào vào trong mây, che trời gào lớn mà đi.

Ân Thành Lan nhìn thân hình Hải Đông Thanh biến mất, cúi đầu ho ra một búng máu, thân thể của hắn không chịu được một đêm lao lực mệt mỏi, tim phổi đều đau như bị kim châm.

Một bàn tay vuốt lên lồng ngực hắn, Ân Thành Lan ngẩng đầu, Linh Giang nửa quỳ trước mặt hắn, giúp hắn xoa xoa.

"Ta không sao." Ân Thành Lan kéo tay Linh Giang, vừa chạm vào liền phát hiện tay y thế nhưng lạnh toát dị thường: "Ngươi làm sao vậy?!"

Linh Giang thuận theo tư thế quỳ dựa vào đầu gối hắn, rũ đầu xuống, sắc mặt tái nhợt, Ân Thành Lan bấy giờ mới phát hiện trán y đã phủ kín mồ hôi lạnh.

Linh Giang nhíu nhíu mày: "Không có chuyện gì, bụng có chút đau."

Ân Thành Lan cả kinh, Liên Ấn Ca đang chỉnh lý án thư ở bên cạnh nói: "Sẽ không phải sắp sinh đi?"

Linh Giang ngẩn người: "Ta không biết."

...

Thời điểm Ân Thành Lan cùng Liên Ấn Ca đưa Linh Giang nằm lên giường, xiêm y trên người y đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, Linh Giang nằm ở trên giường, nhịn đau sờ cái bụng phẳng lì của mình, còn có chút khó có thể tin nổi.

Này là sắp sinh?

Y còn cho là mình phải mang thai thật lâu.

Trời tờ mờ sáng, Liên Ấn Ca liền chạy đi tha gọi Nghiêm Sở tới, để hắn hỗ trợ đỡ đẻ.

Ân Thành Lan ngồi bên mép giường cầm tay Linh Giang, trán cũng toát đầy mồ hôi, thoạt nhìn hơi hoảng loạn: "Không có việc gì không có việc gì, ngoan, đau cứ cắn ta."

Nói rồi đưa tay đến bên môi y.

Khuôn mặt tái nhợt của Linh Giang nở nụ cười: "Ta lại chẳng phải nữ nhân, có thể nhịn được, yên tâm đi."

Y dừng một chút, nhìn nóc nhà, mang theo nghi hoặc nói: "Nhưng là... Ta không biết sinh thế nào."

Ân Thành Lan cũng không biết, Nghiêm Sở trong lúc mơ màng bị kéo tỉnh đến đây lại càng không biết.

Một đám người mắt to trừng mắt nhỏ đứng ở bên mép giường thẳng tắp nhìn Linh Giang càng lúc càng thêm tái nhợt suy yếu, mấy người này ném ra ngoài đều là chủ mưu tính kế, lúc này lại không biết phải xuống tay thế nào.

Liên Ấn Ca nói: "Ta nhớ rõ trước tiên phải hét thật to, ngươi hét thử xem?"

Quý Ngọc Sơn nói: "Đúng thế, còn có lấy hơi hít thật sâu, ngươi làm thử vậy đi."

Kẻ cuối cùng, tốt xấu cũng là đại phu, Nghiêm Sở xem mạch của Linh Giang, ấn ấn lên bụng y, thu tay về, nói rằng: "Không phải, trước tiên cởi quần ra đi."

Linh Giang: "..."

Linh Giang đương nhiên không chịu, như cầu viện mà nhìn về phía Ân Thành Lan, bàn tay nam nhân nắm chặt Linh Giang nổi lên gân xanh, mơ hồ phát run, chỗ hai tay giao nhau tràn đầy mồ hôi khẩn trương.

Linh Giang ổn định lại tinh thần, cắn răng nói: "Các ngươi đều ra ngoài đi, để ta tự làm."

Ân Thành Lan nói: "Ta giúp ngươi."

Linh Giang nâng bàn tay nắm tay mình của hắn lên, nghiêng đầu hôn hôn, khẽ mỉm cười: "Đi ra ngoài đi, ta không muốn để ngươi nhìn ta."

Con mắt y ướt nhẹp, mái tóc đen dính vào gò má trắng nõn, y càng đau, trên mặt lại càng trấn định, Linh Giang thấp thấp thở dốc, không tiếng động thỉnh cầu Ân Thành Lan.

Y có thể kiêu ngạo tuyên bố mình trâu bò có thể sinh được trứng, nhưng tuyệt không thể giống như nữ nhân mà rên rỉ sinh con ngay trước mặt người khác.

Đây là tôn nghiêm của y, không cho phép bất luận kẻ nào xâm phạm.

Ân Thành Lan bị ánh mắt của y làm chấn động, cho dù đau lòng hoảng hốt khó thể tự kiềm chế, nhưng hắn vẫn cứ dùng hết khí lực, gỡ tầm mắt mình từ trên người Linh Giang xuống, gian nan xoay người, nói: "Được, ta đi ra ngoài chờ."

Dẫn đầu rời khỏi phòng.

Phụ thân của quả trứng đã đi trước, những người còn lại càng không có lý do gì ở lại, một lát sau liền để Linh Giang một mình trong phòng.

Người vừa đi, Linh Giang thở phào nhẹ nhõm, hóa về nguyên hình, vụng về nằm úp sấp trên gối đầu, dẩu mông nhỏ lên, suy tư làm thế nào đẩy trứng chim rơi ra.

Bụng y lại nhói lên một trận, Linh Giang đối với đau đớn cực kỳ nhẫn nhịn, cơn đau này dường như muốn xé rách lục phủ ngũ tạng y, mà Linh Giang chỉ là hung hăng run rẩy đuôi cánh rồi nhịn xuống.

Nhưng y lại cảm thấy vuốt vuốt mình trầm xuống, có thứ gì đó rớt ra, đập phải móng vuốt y.

Linh Giang qua cánh nhỏ nhìn xuống, trông thấy giữa hai cây vuốt vuốt hình chữ Y có một quả trứng cút đang nằm.

Người ngoài phòng nôn nóng chờ đợi, tuy rằng nói ra ngoài là ra ngoài, nhưng sắc mặt Ân Thành Lan so với ban nãy còn càng dữ tợn đáng sợ hơn, hắn ngồi trên sàn trước cửa phòng, âm trầm nhìn khoảng đất dưới chân, một dòng máu tinh tế chảy xuống từ khóe môi hắn.

Nghiêm Sở đè lên mạch đập của hắn: "Ân các chủ, độc của ngươi không thể phát tác nữa!"

Ân Thành Lan rút tay mình ra, há miệng phun một ngụm máu đen sì, hắn bình tĩnh xoa xoa, dường như dùng hết toàn bộ ôn nhu mình có, khàn giọng nói với cửa phòng: "Tiểu bảo bối, ngươi còn đau không?"

Một lúc lâu sau trong phòng mới đáp lại: "Vào đi."

Bọn họ cùng lao vào, trông thấy tiểu hoàng điểu trên giường dùng cánh nhỏ ôm một quả trứng chim giống y hệt trứng chim cút, nâng lên trên đầu nhìn bọn họ, tay chân luống cuống nói: "Ấp thế nào?"

Tới ngồi lên sao?

Y sợ mình đặt mông đè vụn nó nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.