CHƯƠNG THỨ TÁM MƯƠI BA
“Văn Tụng Đế Quân”
…
Ánh trăng rọi xuống mặt hồ phẳng lặng như gương, sóng nước dập dìu, trong veo tận đáy.
Mũi chân của Phán Quan thư sinh lướt trên mặt nước, thong thả đạp nước mà tới. Rừng cây um tùm trên đảo nhỏ ẩn hiện trong bóng tối, như đầu một con quái vật há mồm ăn thịt người, ẩn núp trong đêm đen chờ con mồi mắc câu.
Nhìn cảnh này, Thôi Phán Quan chợt dừng chân, lộ vẻ nghi ngờ.
“Chẳng lẽ có bẫy sao?”
Ngay sau đó, hắn ta cười lắc đầu.
Đúng như Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam nói, mình đường đường là Thôi Phán Quan, mượn Gương Chuyển Luân để đối phó với hai quỷ sai cấp thấp ở Dương Gian đã như giết gà bằng dao mổ trâu, quá xem trọng đối phương rồi. Cẩn thận là không sai, ví dụ bản thân cố ý để Hắc Vô Thường tỉnh Vân Nam về báo tin coi như chừa một đường lui, nhưng nếu cẩn thận quá mức sẽ trở nên gò bó, không phải cách làm của kẻ mạnh. Hắn ta có tự tin, không cần quá để ý mọi hành vi của kẻ địch.
Ừm! Nói thì nói thế thôi, Thôi Phán Quan vẫn móc Gương Chuyển Luân ra, cẩn thận soi từng cử động của bốn người trên đảo.
Cùng lúc đó, trong đình nghỉ mát trên đảo nhỏ.
Liên Hề: “Hắn ta đang cầm cái gì vậy?”
Phu canh nhìn kỹ, sợ muốn xỉu: “Gương Chuyển Luân! Thế mà là Gương Chuyển Luân của Chuyển Luân Vương Điện hạ!”
Tưởng Quỷ cũng thấy Gương Chuyển Luân trong tay Thôi Phán Quan, mặt lộ vẻ vui mừng. Nếu một mình Thôi Phán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-chet-cung-khong-cuu-noi-the-gioi/1738291/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.