CHƯƠNG THỨ SÁU MƯƠI HAI
“Không biết xấu hổ!”
…
Phu canh từng nói canh Mạnh Bà chỉ có tác dụng an ủi tâm lý, là một loại nghi thức. Thứ thật sự khiến quỷ hồn quên đi quá khứ chính là con đường luân hồi. Ngay khoảnh khắc quỷ hồn bước chân vào đường luân hồi, họ cũng đã bắt đầu dần quên đi kiếp này.
Mà một ngày ở Dương gian bằng một năm dưới Địa Phủ.
Nửa tiếng trước, Liên Hề và Liệt Thần vừa tiễn nữ quỷ này đi đầu thai, đối với bọn họ mà nói ba mươi phút chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi. Nhưng đối với nữ quỷ, cô ấy đã ngây ngốc xếp hàng suốt bảy ngày dưới Địa Phủ rồi.
Nữ quỷ vừa trở lại Dương gian nên có hơi mờ mịt. Mất một lúc lâu, cô mới có thể lấy lại những ký ức đã mất đi trên đường luân hồi, nhớ ra mình đang ở đâu và hai người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh là ai.
Khuôn mặt nữ quỷ lộ vẻ bối rối, cô vừa thấp thỏm vừa khẩn trương nhìn hai người: “Hai vị quỷ sai, tôi không thể đi đầu thai sao?”
Một quỷ hồn đang xếp hàng, khẽ ngâm nga câu hát vui vẻ đi đầu thai. Chớp mắt một cái đã bị bắt trở về!
Rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Nữ quỷ hoang mang.
Liên Hề cũng không ngờ, đồng nghiệp chỉ vì muốn chứng minh câu “Ước nguyện thực sự của cô ấy là được gặp lại mẹ”, mà thẳng tay lôi người ta từ dưới Địa Phủ lên đây!
Liên Hề cực kỳ khó xử, cậu nhìn vẻ mặt hoảng sợ của nữ quỷ, đành nói: “Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-chet-cung-khong-cuu-noi-the-gioi/1738270/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.