CHƯƠNG THỨ NĂM MƯƠI BẢY
“Trần Khải.”
…
“Vậy bây giờ, cái vị Bạch Vô Thường ở Khúc Phụ quê cậu sao rồi?” Liên Hề dùng thìa múc một muỗng cháo, gắp ăn hai miếng dưa muối, hỏi bạn lùn cùng nhà ngồi đối diện.
Tô Kiêu đang ăn bánh rán, nghe cậu hỏi thì chép miệng: “Còn sao được nữa. Thực lực thợ rèn kia rất bình thường, mặc dù đã làm quỷ sai mấy chục năm nhưng không mạnh bằng sư thúc tôi. Ông ấy, tôi, sư thúc tôi, và cả vị Hắc Vô Thường cây tùng thành tinh kia nữa là bốn người, hôm trước chúng tôi vừa bắt ác quỷ trốn ra từ Âm Phủ xong, bây giờ chắc lão thợ rèn đang dưỡng thương, lúc ông ta trở về từ Âm Phủ thì bị thương nhẹ.” Tô Kiêu dừng lại, quay sang nhìn Bạch Vô Thường mập mạp đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh: “Ấy, chẳng phải ông cũng đến từ Địa Phủ sao, dưới đó đang đánh nhau ầm ầm, sao ông lại nguyên lành cành đào vậy?”
Mập mạp ngượng ngùng cười, định nói các Diêm Vương đánh nhau không liên quan gì tới đám quỷ nhỏ chúng tôi. Nhưng chưa kịp mở miệng thì Tô Kiêu đã gật đầu, tự biên tự diễn: “À phải ha, ông cũng bị thương mà, mặt mày sưng vù thế kia.”
Mập mạp: “…”
Liên Hề: “…”
Hai người ăn khớp cùng nhìn về đầu sỏ, đã đánh cho mập mạp sưng thành quả bóng.
Liệt Thần đang nhấp một ngụm cháo, nhận ra ánh mắt kia thì ngước lên, nhướng mày: “Nhìn tôi làm gì?”
Mập mạp khóc không ra nước mắt!
Ai mà ngờ rằng, cho dù Địa Phủ đang đánh nhau đầu rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-chet-cung-khong-cuu-noi-the-gioi/1738265/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.