CHƯƠNG THỨ MƯỜI BẢY
"Có người nhìn qua giống quỷ, có quỷ nhìn qua giống người."
...
"Đừng xúc động, cậu không đánh lại hắn đâu!"
Liên Hề vừa bước ra khỏi thang máy, còn chưa kịp nhìn rõ số nhà thì đã nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ. Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu, Tô Kiêu cũng ngoảnh lại, vừa thấy cậu là tròn xoe hai mắt như thấy cứu tinh: "Lại đây giúp can ra đi! Liên Hề!"
Liên Hề: "..."
Nói là can ngăn nhưng thật ra chỉ có mình thanh niên cao cao gầy teo ở nhà đối diện, muốn đánh te tua Liệt Tổng thôi. Thanh niên vừa múa tay vừa đá chân, tức muốn sùi bọt mép. Còn Tô Kiêu thì không khác gì con bạch tuộc liều mạng quấn chặt thanh niên, mới có thể ngăn cậu ta không nhào lên chịu chết. Liệt Thần toàn thân bận đồ đen, một tay đút túi quần bình tĩnh đứng nhìn bọn họ. Thấy Liên Hề trở về, Liệt Tổng vẫn còn thời gian nhẹ nhàng quay lại liếc cậu.
Trong hành lang thiếu ánh sáng, chỉ thấy có hai người thanh niên đang bám víu nhau, một người đàn ông áo đen bên cạnh đang thờ ơ nhìn xuống với ánh mắt lạnh lùng.
...
Chuyện gì đang xảy ra thế này!
Liên Hề bước tới kéo bọn họ ra: "Có chuyện gì vậy?"
Thanh niên trẻ tuổi cười lạnh nói với Liên Hề: "Thế nào? Từ lâu đã nghe mấy người dưới quê nói dân thành phố các người sống phân biệt lắm, có ở kề nhà cũng không qua cửa hỏi han nhau. Nhưng các người cũng đâu cần gặp mặt là chửi người ta? Bạn cùng nhà của anh," Thanh niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-chet-cung-khong-cuu-noi-the-gioi/1738225/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.