CHƯƠNG THỨ NĂM “Những việc như phát sóng trực tiếp…” … Giọng nói bình tĩnh tự tin của người đàn ông ở đầu dây bên kia vang lên: “Là thế này, năm ngoái cậu có gửi một bản sơ yếu lý lịch của bản thân cho hội chúng tôi, cậu còn nhớ không nhỉ?” Từ sau khi mạng lưới 4G được phủ sóng toàn cầu, thì nền tảng phát sóng trực tiếp đã trở thành chuyên mục giải trí tiêu biểu của cuộc sống sinh hoạt hiện đại. Thế hệ streamer xuất hiện lớp lớp như măng mọc sau mưa, chẳng mấy chốc đã nhiều nhan nhản. Ứng dụng Douya chính là một trong những nền tảng phát sóng trực tiếp nổi tiếng nhất hiện nay. Sau khi ứng dụng này xuất hiện, thì nhanh chóng được dân kinh doanh đánh hơi được tiềm năng thương mại và thành lập các đội nhóm streamer, mỗi streamer gia nhập sẽ được nhận sự hỗ trợ và đồng thời được xuất hiện nhiều hơn. Cũng giống như các ngôi sao phải gia nhập công ty giải trí, có công ty giải trí thì bạn mới có nhiều cơ hội xuất hiện trước công chúng, từ đó mới dễ nổi tiếng được. Tên quản lý phải nhắc thế kia thì Liên Hề mới nhớ ra, đúng là năm ngoái cậu có nạp hồ sơ lý lịch tự tiến cử bản thân với mấy hiệp hội phát sóng trực tiếp khá có tiếng tăm. Nhưng đương nhiên là hồ sơ của cậu gửi đi như đá chìm đáy biển, không một đội nhóm nào liên lạc với cậu. Trong đó có bang hội Đá Quý. Liên Hề: “Có chuyện gì sao?” Người đàn ông cười: “Với tư cách quản lý cấp cao của bang hội Đá Quý và là người đại diện của streamer, tôi muốn mời cậu gia nhập với đội nhóm chúng tôi.” Liên Hề: “…” Còn có chuyện tốt đến mức này sao?!!! “Tôi đã xem hồ sơ rồi, trước mắt tài khoản Douya của cậu chỉ có 1 vạn 8 fan hâm mộ, công hội dựa trên cơ sở quy mô fan này để đề ra mức lương mỗi tháng với cậu là 3000. Nhưng tôi đảm bảo, có thể xê dịch tối đa cho cậu đến con số 5000.” Đột nhiên Liên Hề tỉnh táo lại. Sau khi ký hợp đồng với bang hội thì mỗi tháng sẽ được ban quản lý phát “lương cơ bản”, nhưng song song đó lúc phát trực tiếp nhận được quà tặng thưởng từ người xem, sẽ phải chia phần cho bang hội. Quà tặng thưởng mỗi tháng của Liên Hề cũng chẳng được bao nhiêu, mà bang hội Đá Quý lại trực tiếp đề ra mức lương hàng tháng cho cậu tới 5000. Ý chính mỗi tháng chỉ cần cậu cứ lên phát trực tiếp đúng lịch là được, mặc kệ có ai xem hay không thì cậu vẫn được cầm 5000. Nhưng trên trời chẳng lý nào lại rớt miếng bánh ngon như vậy. Liên Hề: “Sao lại tìm đến tôi?” “Cái gì cơ?” “Fan hâm mộ của tôi rất ít, quà tặng thưởng cũng không nhiều… Năm ngoái các người không để ý đến tôi, sao năm nay lại đột ngột đồng ý ký hợp đồng với tôi?” Người đàn ông bên kia điện thoại cười khẽ: “Đương nhiên là có yêu cầu kèm theo. Bây giờ cậu đang phát sóng trực tiếp trò Vương Giả Vinh Quang, nhưng theo như tôi biết thì trước kia cậu từng bắt đầu bằng việc phát trực tiếp bình luận trò chơi kinh dị. Nếu ký hợp đồng, thì yêu cầu của chúng tôi là cậu chuyển vị trí từ streamer trò chơi điện thoại qua phát trực tiếp trò chơi kinh dị. Ngoài ra chúng tôi cũng hy vọng cậu có thể thường xuyên phát sóng trực tiếp ngoài trời.” Liên Hề nhạy bén cảm nhận có điều bất ổn: “Tôi không hiểu ý anh lắm.” Người đàn ông cười nói: “Phát sóng trực tiếp ngoài trời, cậu có thể tìm kiếm xung quanh thành thị mình đang sống, những khu vực được người ta đồn thổi nhiều nhất xem có gì thám hiểm. Cũng có thể đi dạo loanh quanh những hiện trường các vụ hung án, phát trực tiếp hiện trường đó cho fan hâm mộ rồi bình luận vài câu. Hoặc ví như… Cái vụ khu tập thể nhà máy quạt Trường An.” Liên Hề ngẩn ra: “Sao anh biết chuyện đó?” Trong căn hộ cao cấp ở một thành phố phồn hoa, một người đàn ông trẻ tuổi mang kính mắt gọng bạc đang nhếch khóe môi, ánh mắt sắc bén tinh vi. Hắn nhìn chằm chằm bản sơ yếu lý lịch điện tử trên màn hình máy tính của Liên Hề, ánh mắt dừng lại hồi lâu trên mục địa chỉ liên lạc. Hắn cũng không định quanh co lòng vòng nữa mà nói thẳng luôn: “Liên Thành này, đề tài nổi nhất gần đây chính là một streamer trở thành nhân chứng của vụ thảm án 2.07 đang gây rúng động Tô Thành. Mỗi một tin nhắn gửi sơ yếu lý lịch streamer trong hộp thư của mình, tôi đều đọc hết. Đương nhiên tôi cũng nhìn thấy cậu. Sau khi hung thủ vụ án khu tập thể nhà máy quạt Tô Thành sa lưới thì tôi lập tức nhớ ra đã từng có người gửi tin nhắn cho mình, ở mục địa chỉ liên hệ chính là khu tập thể nhà máy quạt Tô Thành. Tôi bỏ ra một tuần ròng để tìm mới đào được tin nhắn của cậu. Cậu cũng không để tôi thất vọng, chẳng những cậu sinh sống trong khu nhà đó, mà còn ăn ngủ trong căn phòng có ma.” “Liên Thành, đây là thời cơ tốt cho cậu chuyển mình đổi đời thành streamer hot nhất!” “Tạm thời tôi vẫn chưa xem cậu phát sóng trực tiếp bao giờ, không biết trình độ chơi game của cậu ở mức nào, hơn một năm cậu không hot lên chứng tỏ kỹ năng chơi game của cậu không đủ cho cậu kiếm sống bằng nghề này.” “Sứ mệnh thật sự của cậu không phải là streamer của game Vương Giả Vinh Quang, cậu nên làm một streamer game kinh dị! Thậm chí là một streamer phát sóng trực tiếp các hiện trường thảm án ngoài trời cho khán giả!” “Ngay ngày mai tôi sẽ gửi hợp đồng cho cậu. Hiện tại chính là thời điểm hot nhất của cậu, vụ án khu tập thể nhà máy quạt vẫn chưa hạ nhiệt đâu. Sau khi cậu ký kết với hiệp hội chúng tôi thì ngay lập tức tôi sẽ đề cử vị trí tốt nhất cho cậu, đồng thời thông báo với mọi người cậu chính là nhân loại duy nhất còn sinh sống ở tầng bốn khu nhà tập thể có ma sau thảm án năm đó.” “Thậm chí cậu còn từng chung đụng sớm chiều với tên hung thủ biến thái đó suốt nửa năm.” “Cậu có thể phát sóng trực tiếp liên tục nửa tháng về đề tài này, kể lại trải nghiệm và chia sẻ của bản thân về vụ án giết người ở nhà máy quạt. Tôi cũng sẽ sắp xếp để người ta xào nấu chút thông tin báo chí, gắn chặt tên tuổi cậu vào các động thái của vụ án này. Chỉ cần nó có hơi tí gió thổi cỏ lay, ví dụ như buổi thẩm vấn đầu tiên của tên hung thủ trước tòa, rồi lần thứ hai thứ ba, đó đều là cơ hội để cậu nổi tiếng!” “Liên Thành, cậu có tưởng tượng mình sẽ hot đến mức nào chưa?” “Không chỉ riêng vụ án ở nhà máy quạt Tô Thành này đâu, sau này chỉ cần trong cộng đồng xuất hiện các vụ án giết người man rợ thì cậu cũng có thể dùng tư cách đã từng trải nghiệm thảm án để lên tiếng.” “Cả cái giới này không một streamer nào có được những điều kiện như cậu, đây chính là ưu thế không ai nào có thể sánh được!” “…Liên Thành?” “Này, đâu rồi? Có nghe máy không đó?” Liên Hề: “Rất xin lỗi, tạm thời tôi không muốn ký hợp đồng với hội, xin cảm ơn.” “Cái gì? Này…!” Liên Hề dứt khoát cúp điện thoại. Một giây sau, cái người quản lý cấp cao Lưu Lãng kia lại tiếp tục gọi đến. Lần này cậu không từ chối từng cú một như với cô nàng môi giới, Liên Hề trực tiếp kéo số người này vào danh sách hạn chế. Lưu Lãng: “…” Má! Tên này mẹ nó bị ngu đúng không? Không muốn kiếm tiền sao? Mà ở bên kia, cậu thanh niên vừa chuyển nhà xong đang duỗi tay duỗi chân, thả lỏng cơ thể thoải mái nằm trên ghế sô pha. Cậu đâm lười nằm đó một hồi lâu, đột nhiên trong đầu vọng lại câu nói của người đàn ông kia. “Người đã từng trải nghiệm?” “Mình mà cũng tính sao?” Những người chân chính trải nghiệm phải là những nạn nhân đã chết 23 năm về trước. Là những người thân còn lại của họ đã sống 23 năm thống khổ trên đời, không thể giải thoát khỏi nỗi ám ảnh đáng sợ đó. Nếu thật sự để người từng trải nhận cuộc gọi này, có lẽ không chỉ đơn giản kéo hắn vào danh sách hạn chế như vậy, bét lắm cũng phải chửi sml một trận, thậm chí trực tiếp đến tận nhà tống tiễn cho hắn một phiếu nằm viện miễn phí. Chuyện người quản lý cấp cao Lưu Lãng nhanh chóng rơi vào quên lãng, đã đến thời gian phát sóng trực tiếp cố định mỗi tối của Liên Hề. Tám giờ tối, Liên Hề đúng hẹn bắt đầu phát sóng trực tiếp. Không có hình ảnh cũng không có âm thanh thừa thãi. Chỉ ấn mở trò chơi. Bắt đầu phát trực tiếp. Mười lăm phút sau mới có mấy fan hâm mộ quen thuộc bấm vào xem trực tiếp. [Ấy, anh streamer về rồi hả? Sao hai hôm nay không thấy anh phát trực tiếp vậy?] Đúng lúc đó Liên Hề vừa trúng một cú triple kill trong trò chơi, thấy bình luận này thì trả lời: “Ừm, hai ngày trước dọn nhà nên không phát trực tiếp được.” Nói xong câu đó thì Liên Hề tiếp tục yên lặng mà chơi game, giết người rồi đẩy tháp*. (*thao tác phá hủy tháp phòng thủ của đối thủ trong game) Fan hâm mộ không nhiều, chỉ leo lắt bảy tám người đang yên lặng ngồi xem, cũng chẳng nói gì. Có lẽ người ta chỉ bấm xem rồi lại đi làm việc khác rồi cũng nên. [Anh streamer có nhận đơn hàng quốc phục không?] Trong chớp mắt, Liên Hề tỉnh táo lại ngay: “Vị anh hùng nào?” [Gia Cát Lượng.] “Hơi mắc đó, cậu ib riêng với tôi đi.” Quà tặng của fan hâm mộ đối với các streamer chẳng khác nào hạt cát giữa sa mạc, nếu thật sự dựa vào đó mà kiếm cơm thì Liên Hề đã chết đói từ lâu rồi. Công cụ kiếm tiền chủ yếu của cậu chính là nhận đơn đánh thuê của người ta. Hay còn gọi là tay sai mà giang hồ thường đồn đại, lính đánh thuê online. (Nguyên văn là 代练 trong 游戏代练平台, là loại dịch vụ thuê người chơi game online) Có người mở lời nói chuyện thì phòng phát sóng trực tiếp cũng sôi nổi hơn hẳn. [Chẳng phải anh giai streamer này chơi Tôn Thượng Hương sao? Quốc phục Gia Cát Lượng mà cũng đánh được à?] [Người anh em chắc là xem streamer này lần đầu tiên đúng không, mặc dù anh giai streamer này xưa nay không nói chuyện, sắm vai tuyển thủ câm điếc nhưng trình độ cũng thượng thừa đấy. Cậu ấy có bốn bộ quốc phục, Gia Cát Lượng, Tôn Thượng Hương, Mã Siêu và Triệu Vân. Được mệnh danh là sát thủ Tam quốc đó.] Liên Hề vừa chơi trò chơi vừa đọc mấy dòng bình luận này. Ngoài miệng không nói câu nào nhưng trong lòng lại lặng lẽ đáp trả… Cảm ơn, khen đã tai lắm. Quốc phục thì vừa đủ dùng. Còn mệnh đề “tuyển thủ câm điếc” thì… Mi mới câm điếc! Cả nhà mi đều câm điếc! Sau khi xả một đống lớn trong lòng thì anh streamer câm điếc lại yên lặng mở ván trò chơi mới. Liên Hề không nói câu nào, fan hâm mộ vào xem cũng không tập trung vào màn hình của cậu nữa, mà bắt đầu tự luyên thuyên với nhau dưới khung bình luận. [Vừa có sự cố xảy ra với streamer tên tuổi ở khu trò chơi bên cạnh đó, mấy bác có biết chưa?!] [Ngay hôm nay đã lên hot search luôn rồi, bộ bác bận trồng khoai tây trên sao hỏa nên bây giờ mới biết á?] Liên Hề sững sờ. Tôi cũng không biết gì nè! Vốn cậu còn muốn lén nhìn xem khung trò chuyện của hai fan hâm mộ này, nhưng ai ngờ bọn họ không nói nữa mà lại tiếp tục trò chuyện về trình độ của Liên Hề. Liên Hề: “…” Chút nữa phát sóng xong mình sẽ đi hóng xem sao. Trong lòng thì nghĩ như thế, nhưng đến khi kết thúc trực tiếp thì Liên Hề lại quên béng việc này, cậu tắm xong lăn ra ngủ luôn. … Cuộc sống sinh hoạt lại trở về nhịp điệu bình thường. Thế nhưng gã quản lý cấp cao Lưu Lãng kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Hôm đó sau khi Liên Hề kéo số hắn vào danh sách hạn chế thì ngay ngày hôm sau, hắn lại đổi số khác gọi lại lần nữa. Liên Hề nhấc máy nhận ra giọng đó thì không thèm nghĩ ngợi cúp máy tiếp, tiện tay cho vào danh sách hạn chế. Lưu Lãng: “Fuck!” Còn những tin nhắn riêng trên app phát sóng trực tiếp thì Liên Hề lơ đi hết, làm như không hề thấy gì. Có thể ký hợp đồng với bang hội thì đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cậu không muốn ăn bánh bao máu người*. (Trong truyện ngắn “Thuốc” của nhà văn Lỗ Tấn có hình ảnh chiếc bánh bao nhuộm máu người cộng sản được hai vợ chồng già mua về cho con trai ăn nhằm trị bệnh hen, chi tiết này ám chỉ lối tư tưởng ấu trĩ, u mê của người dân Trung Hoa, ở đây tác giả dùng với ý Liên Hề không muốn làm trò phát trực tiếp hiện trường vụ án để thỏa trí tò mò mông muội lạc hậu của công chúng.) Điểm tiện lợi nhất của giới streamer chính là, nếu như bạn thật sự không muốn gặp ai đó thì người ta có lên đằng trời cũng không tìm được. Sau khi tốt nghiệp đại học thì Liên Hề cũng không dùng bằng cấp đi xin việc, mà cậu chọn làm streamer, cũng bởi vì cái nghề này có thể hạn chế tiếp xúc gần với người khác. Không cần phải giao tiếp với mọi người. Cũng sợ khắc người ta. Phát sóng trực tiếp tốt biết bao, không cần nói gì mà cứ vậy lặng lẽ chơi trò chơi, thỉnh thoảng nhận đơn hàng đánh thuê, cuộc sống thanh thản trôi qua mỗi ngày. Xẩm tối, Liên Hề đi ra cửa hàng giá rẻ bên ngoài cổng khu tập thể để mua mấy chai Coca Cola. Cậu xách túi nilon về nhà, khi bước ra từ cửa thang máy, cậu vừa lục tìm chìa khóa vừa nghĩ xem đêm nay gọi đồ ăn ngoài món gì. Đột nhiên bước chân dừng lại. Liên Hề nhìn người đàn ông xa lạ đứng trước cửa nhà mình mà sửng sốt không thôi. Không chỉ mình Liên Hề ngây ngẩn cả người, thật ra Lưu Lãng còn bị dọa sợ hơn cậu nhiều. Ánh mắt hắn khẽ quét qua đôi lông mày lạnh lùng tuấn tú của cậu thanh niên, rồi chầm chậm đánh khuôn mặt xinh đẹp tinh tế. Nhìn ngang nhìn dọc từ trên xuống dưới một hồi lâu, Lưu Lãng há hốc miệng đột ngột không tỉnh táo nổi. Đù má?! Cái tên streamer Liên Thành lặn ngụp dưới tuyến 18k đây sao?! Giây tiếp theo đôi mắt hắn bắt đầu lóe lên ánh sáng chói lóa, vốn dĩ hắn chỉ định đến đây hỏi lại lần cuối, cứ khăng khăng không chịu ký thì vứt. Nhưng bây giờ hắn quyết tâm phải ký. Ký! Nhất định phải ký được! Nhất định phải nổi tiếng! Sau này phát trực tiếp nhất định phải mở camera! Điều kiện bổ sung này phải ghi vào hợp đồng! Lưu Lãng đẩy gọng kính, khoe ra nụ cười đàn ông thành đạt rất chững chạc, “Liên Thành đúng không?” “Anh là?” “Tôi là Lưu Lãng.” “…” “Quản lý cấp cao của bang hội Đá Quý.” “…” Tôi nhớ rồi. Vẻ mặt Liên Hề bình thản nhìn hắn một cái rồi hỏi: “Làm sao anh biết địa chỉ nhà tôi?” Cậu mới chuyển nhà đến đây một tuần, ngay cả chú Lý cũng không biết bây giờ cậu sống ở đây, sao tên quản lý này có thể biết được? Lưu Lãng cười rất tự tin: “Chẳng phải giữa trưa hôm nay cậu nhận một cuộc điện thoại của bên chuyển phát nhanh sao.” Liên Hề: “???” Cái gì cơ? Lưu Lãng: “Đó là do tôi nhờ bạn gọi điện cho cậu, để cậu nói cho người ta biết địa chỉ hiện tại rồi thuận tiện phân phối nhân viên giao hàng.” Liên Hề: “…” Đúng là khó lòng phòng bị ghê! Lưu Lãng: “Cậu không thấy đây là duyên phận sao? Thật ra tôi cũng là người Tô Thành. Nếu cậu ký hợp đồng với hiệp hội chúng tôi thì tôi có thể ký thêm với cậu một hợp đồng đại diện nữa, tôi rất có lòng tin sẽ làm cậu nổi tiếng. Trước hết cậu khoan từ chối vội, cậu có biết bây giờ dưới trướng tôi có bao nhiêu streamer không? Biết PKing – cây đại thụ trong làng Douya, streamer hàng đầu của trò chơi Vương Giả Vinh Quang không? Tôi đã giúp cậu ta nổi tiếng, còn cả ngôi sao streamer Loan Tử nữa, cũng do một tay tôi support. Ngoài hai streamer tên tuổi hàng đầu giới phát trực tiếp thì dưới trướng tôi cũng còn có streamer Súng Lục, Không Khí, Anh Chân Ngầu…” “Có thể tôi không biến cậu thành PKing thứ hai được, nhưng tôi có tự tin có thể giúp cậu trở thành Không Khí thứ hai của giới này.” “Sao nào Liên Thành, ý cậu thế nào?” Liên Hề không chút do dự, thản nhiên trả lời, “Phiền tránh ra hộ cái, để tôi mở cửa.” Lưu Lãng nhíu mày giơ tay chặn cậu: “Cậu có biết mỗi tháng Không Khí có thể kiếm bao nhiêu tiền không?” “Không biết.” “Mười vạn nhanh gọn.” “…???” Đù má?!!! Liên Hề ngẩng phắt lên nhìn Lưu Lãng trước mặt, Lưu Lãng thầm cười tự tin chắc cú trong bụng. “Tôi có thể tự quyết định mức giá hợp đồng, cho cậu ba vạn mỗi tháng. Đây chỉ là con số khởi điểm thôi, nếu cậu nổi tiếng rồi thì bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đổi điều khoản hợp đồng. Thế nào, mười vạn, cậu không cần phải bận tâm làm gì, tôi có một trăm cách thức để giúp cậu nổi tiếng!” “…” Suýt nữa thì Liên Hề khuất phục rồi! Siết chặt chìa khóa trong tay, Liên Hề gần như phải dùng hết sức lực cả người mới có thể nghiến ra ba chữ từ trong kẽ răng. “Phiền tránh ra.” Ánh mắt Lưu Lãng tối sầm đi: “Tháng trước Không Khí kiếm lời mười ba vạn đó! Đó chính là món tiền tự cậu ta kiếm được, không bị chia với bang hội cậu biết không?” “Nếu cậu đồng ý tham gia nhiều hoạt động offline thì thậm chí tôi còn có thể sắp xếp cho cậu gia nhập ngành giải trí! Gia đình tôi làm trong ngành giải trí, có quan hệ và ô dù!” “Này, Liên Thành!” Người đàn ông lại vươn tay cản bước cậu lần nữa. Đúng lúc này, một tiếng “cùm cụp” vang lên, cánh cửa đối diện mở từ bên trong hé ra một khe nhỏ. Một thanh niên lém lỉnh lặng lẽ nhìn Liên Hề đứng cạnh Lưu Lãng, ánh mắt đảo quanh trên thân hai người rồi cuối cùng nhìn vào Liên Hề: “Này ông anh, có cần giúp một tay không. Anh là hàng xóm mới chuyển đến hả?” Liên Hề: “Ừm…” Lưu Lãng nhíu chặt mày, “Điên à, liên quan gì đến nhóc.” Thanh niên kia lại “ha” một tiếng, đẩy cánh cửa mở rộng hoàn toàn. Một giây sau, bảy anh thanh niên tuổi trẻ sức khỏe đứng lù lù ngay sau cánh cửa. Lưu Lãng: “…” Lưu Lãng mắng thầm trong lòng, im lặng hồi lâu rồi nhét danh thiếp của mình vào tay Liên Hề. Hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm Liên Hề rồi gằn từng chữ: “Nghĩ cho kỹ đi, cả đời này cậu sẽ chẳng bao giờ có cơ hội tốt vậy đâu!” Nói xong thì quay lưng đi ngay. Liên Hề liếc tấm danh thiếp trong tay, tiện tay ném vào túi nilon vừa xách về từ cửa hàng tiện lợi. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa nhà đối diện, cười nói: “Cảm ơn nhé!” Thanh niên đầu tiên nói chuyện khoác tay cười hì hì: “Chuyện nhỏ mà thôi! Mới nãy là làm sao thế, đến đòi nợ hay chào hàng? Lúc anh còn chưa về nhà là tôi thoáng thấy rồi, đoán chừng chẳng phải người tốt đâu.” Liên Hễ ngẫm nghĩ rồi nói: “Đến nhà chào hàng.” Nhóm bạn của anh thanh niên kia cũng nói: “Tôi nói rồi mà, tôi biết tỏng!” Liên Hề nhìn cả nhóm rồi hỏi: “Mọi người đây là… thuê ở ghép cả nhóm à?” Câu này vừa phát ra thì tám thanh niên trẻ tuổi đối diện ngay lập tức tròn xoe mắt nhìn cậu. Thanh niên đứng đầu chắp tay trước ngực rồi nháy mắt ra hiệu năn nỉ nói: “Anh giai ơi, chúng em mới đến Tô Thành tìm việc làm. Anh đừng đi báo cáo chúng em nhé, xưa nay chúng em chẳng ăn nói to tiếng bao giờ, cũng không làm ầm ĩ gì cả. Anh thấy đấy, anh đến ở một tuần mà cũng không hề nghe tiếng chúng em làm ầm ĩ đúng không?” Liên Hề cười mỉm trả lời, “Không sao, tôi chỉ hỏi thế thôi.” Đúng thật là chuyển đến đây một tuần mà Liên Hề chưa từng nghe thấy chút xíu tiếng ồn nào. Mặc dù phòng thuê ít khi nào ở ghép đông thế này, nhưng cũng không phải chuyện lạ. Chỉ cần không gây ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của mình thì Liên Hề cũng chẳng để tâm. Chẳng qua cậu vẫn nhắc nhở: “Các cậu chú ý dùng điện, đừng để xảy ra chuyện.” Thanh niên trẻ tuổi cười cười: “Chúng em không tự ý thay mạch điện đâu, yên tâm đi. Sau này qua lại thường xuyên nhé! Rất hoan nghênh đến chơi nhà tụi em chơi!” “Ừ.” *** Tô Thành cuối tháng bảy, cái nóng thiêu đốt tràn ngập phố phường. Đã về đêm mà thành thị vẫn huyên náo đông đúc như cũ, bầu trời đêm được ánh đèn phố xá rọi sáng rực rỡ. Từ Lãng bước ra khỏi cửa tiểu khu, đứng chờ năm phút rồi ngồi lên xe thuê Didi. Hắn cáu kỉnh giật chiếc cà vạt còn thắt nút trên cổ, lầm bầm mắng một câu: “Đồ ngu không biết kiếm tiền, đáng cho mày nghèo cả đời, ở cái loại khu dân cư nghèo nàn này!” Tài xế lái xe Didi ngẩng đầu liếc hắn qua tấm gương chiếu hậu. Từ Lãng, một trong những quản lý cấp cao của bang hội Đá Quý, ID Lưu Lãng. Mắng thì mắng nhưng Từ Lãng vẫn không bỏ dở công cuộc ký hợp đồng với Liên Hề. Khuôn mặt kia tuyệt đối đủ điểm để kiếm cơm trong ngành giải trí, lại còn dòng lý lịch nhân chứng sống vụ thảm án nhà máy quạt nữa. Có hắn ở đây thì Liên Hề không chỉ có thể hot mà còn là siêu hot. Từ Lãng còn đang nghĩ xem nên nói thế nào để thuyết phục Liên Hề thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình di động, hắn chậc một tiếng rồi bấm nghe. Vừa kết nối mà hắn đã ngẩn cả ra. “Khóc cái gì? Cậu bị ngu à, đàn ông lớn tồng ngồng mà gọi điện khóc lóc với tôi?” “…” “Ai chết cơ?” “Người yêu của cậu tự sát vì cậu á?!” “Vãi quá! Là cái cô lông thỏ kia hả?” “Mẹ nhà nó, ai thèm quan tâm cô ta là lông thỏ lông mèo lông chó gì, cậu chắc chắn chết chưa?” “Đù má! Đừng khóc nữa, chết thì cũng chết rồi, cậu khóc cái beep à!” Cõi lòng đang rối bời, nhưng đột nhiên Từ Lãng bình tĩnh lại. Ngón tay của hắn nhẹ nhàng gõ lên ốp điện thoại, giọng nói vừa bình tĩnh vừa hời hợt vang lên: “Chẳng phải hai người chia tay được nửa tháng rồi sao? Cô ta chết thì liên quan gì đến cậu? Bây giờ rời khỏi bệnh viện ngay lập tức, về nhà mở máy tính đi. Tôi nhớ cậu còn lịch phát trực tiếp bảy giờ tối nay đúng không?” “Cậu định làm muộn à?” __________________ Tác giả có lời muốn nói: CC: QAQ mười vạn đó nha trời, mỗi tháng mười vạn á hu hu hu… —— Chào buổi sáng~ Ăn uống gì chưa~ Chương này lại phát lì xì~ HẾT CHƯƠNG THỨ NĂM
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]