CHƯƠNG THỨ BA
“Nhưng có vài thứ, từ lâu đã không còn là người nữa rồi!”
…
23 năm trước.
Mồng 7 tháng 2 năm 1997, sáng sớm ngày mồng một đầu năm.
Đó là một ngày nắng đẹp, ánh mặt trời nhảy múa trên đường, vạn dặm không bóng mây.
Các công nhân sinh sống tại tầng ba khu nhà tập thể số bốn của công ty quạt điện Trường An đang mặc quần áo mới, quấn chiếc khăn quàng cổ mới rồi chuẩn bị ra ngoài chúc Tết bạn bè thân thích. Bé gái ở tầng ba đứng trước khung cửa sắt, mẹ của bé đang ngồi xổm chỉnh lại khăn quàng trên cổ bé, đôi mắt trong veo ngây thơ của bé con đang nhìn lên tầng trên.
Dọc theo mái hiên hành lang, cô nhóc lẳng lặng đứng nhìn rồi lại đứng nhìn.
“Mẹ ơi, trên trời có rơi hạt mưa màu đỏ.”
“Đâu ra mà mưa màu đỏ, ngày xuân nắng đẹp, nói lung tung gì đó.”
“Mưa màu đỏ mà, mẹ nhìn mưa đỏ kìa.”
Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn theo phía ngón tay con gái đang chỉ, cho đến khi cô thấy dòng máu chảy róc rách trong góc tường theo hướng từ trên tầng xuống…
“A a a!!!”
Mười phút sau, đồn công an cảnh sát nhân dân chỉ cách đó hai con đường đã nhận được cuộc gọi báo án, vội vàng đến tầng nhà tập thể của nhà máy quạt.
Lúc đó, Lão Ngô cũng không gọi là Lão Ngô, ông tên là Ngô Phương, một lính mới được chuyển công tác đến đồn công an này nửa năm trước. Mồng một đầu năm, mấy người cảnh sát có thâm niên đều được phê duyệt cho về nhà ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-chet-cung-khong-cuu-noi-the-gioi/161998/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.