Qua hai ngày, Sờ Kim Triêu ở trong cung thiết yến, mở tiệc chiêu đại các quan lại. Đại tiểu thư Linh Thiên được mời làm khách quý, ngồi ở vị trí cách Sở Kim Triêu rất gần.
Uống được vài chén rượu, Chu Lâm Quân nhìn thấy Đại tiểu thư, nàng ta là một nam nhân? Sao chưa từng có ai biết? Việc hôm nay ông phải làm chính là lột trần thân thể của hắn.
Sở Kim Triêu giơ chén rượu lên, “Chu Thừa tướng, phủ Thừa tướng dốc sức mộ binh, hiến tặng triều đình một trăm vạn lượng bạc, trẫm thực rất vui mừng. Được các khanh trợ giúp ít nhiều như vậy, nước Lăng Nguyệt mới quốc thái dân an, nào, trẫm kính Thừa tướng cùng Thái phó một ly.”
Chu Lâm Quân cùng Chu thái phó đứng lên, “Thần đa tạ ân điển của Hoàng thượng.”
Sở Kim Triêu lại giơ lên chén rượu, “Đại tiểu thư Linh Thiên, ly này, trẫm kính tiểu thư! Đại tiểu thư tuy rằng là nữ tử, nhưng những chuyện tiểu thư làm có rất nhiều nam nhân không làm được.”
“Dân nữ đa tạ Hoàng thượng!”
“Hoàng thượng, thực ra người phải gọi y là Đại công tử Linh Thiên mới đúng.” Hai chòm ria mép của Chu Lâm Quân vểnh lên, “Các vị, các vị còn không biết? Đại tiểu thư Linh Thiên thực ra là nam nhân.”
“Gì chứ?” Vẻ mặt Sở Kim Triêu nghi hoặc, “Thừa tướng, Đại tiểu thư rõ ràng là nữ tử, sao có thể là nam nhân?” Ông nhớ qua nàng từng nói là nàng thích nữ nhân, chẳng lẽ nàng thật đúng là nam nhân?
“Hoàng thượng, cái này phải hỏi Đại công tử. Rõ ràng là một nam tử, vì sao phải giả làm nữ nhân? Không quản hao phí bao nhiều tiền tài để chiếm được cảm tình của Hoàng thượng, chỉ sợ là có âm mưu gì đó không thể nói cho ai biết?”
Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, “Thừa tướng thật hay nói đùa, ta giống nam nhân chỗ nào? Thừa tướng gia ở trước mặt Hoàng thượng ăn nói bừa bãi chính là tội khi quân!”
“Đại công tử, ngươi không cần phải giả trang!” Chu Lâm Quân âm hiểm cười. Chu Nham có nói qua, lúc cởi váy của nàng đã thấy rõ ràng nàng là một nam nhân, “Ngươi vẫn nên thành thật chút đi, trà trộn vào nước Lăng Nguyệt là có mục đích gì không thể nói cho ai biết? Có phải là mật thám do nước khác phái tới hay không? Hoàng thượng, vì sự an nguy của nước Lăng Nguyệt, lão thần khẩn cầu đưa người không rõ lai lịch này ra chém đầu.”
“Chu Thừa tướng, chỉ dựa vào phán đoán của ông mà coi mạng người như cỏ rác như vậy chẳng khác nào đang làm trò cười.” Vẻ mặt Sở Lăng Thiên bình tĩnh, “Sao ông biết Đại tiểu thư là nam nhân? Bản vương không hề nghe nói các ngươi quen thân mà.”
“Thất điện hạ, chuyện liên quan đến an nguy của hoàng thất nước Lăng Nguyệt, thà rằng giết sai một ngàn cũng không thể bỏ qua một người.”
“Thì ra trong lòng Chu thừa tướng, mạng của người khác đều không đáng giá như vậy sao?”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Sở Kim Triêu khoát tay, “Chu ái khanh, khanh nói Đại tiểu thư là nam tử, có chứng cớ gì không?”
“Hoàng thượng, hắn quả thực là nam tử, điểm ấy thần có thể cam đoan. Hắn mấy lần quyên tiền cho triều đình, trợ giúp dân chúng, đều làm ra vẻ làm việc thiện như Bồ tát, thực ra là muốn lấy được sự tín nhiệm của Hoàng thượng, từng bước một thực hiện kế hoạch của mình.”
“Chu thừa tướng rất có năng lực dựng chuyện, thực sự là làm cho người ta bội phục!” Gia Cát Linh ẩn cười cười, “Thời gian bản tiểu thư ở Ngân Đô cũng không nhiều, càng không có chuyện từng bí mật lui tới với Chu Thừa tướng, không biết thừa tướng làm sao biết ta là nam tử?”
“Hừ! Đại công tử, tìm người nghiệm thân một chút chẳng phải sẽ biết sao?”
“Chu thừa tướng có từng nghĩ qua, chuyện này đối với ta mà nói chính là vũ nhục lớn nhất. Một nữ tử, bị nghiệm thân ở trước mặt mọi người, nếu như truyền ra ngoài, bản tiểu thư làm sao có thể gặp người khác?”
“Vẫn là không dám nghiệm thân?” Chu Lâm Quân từng bước ép sát.
“Có gì không dám!” Gia Cát Linh Ẩn trấn định nói, “Hoàng thượng, để chứng minh sự trong sạch của mình, dân nữ nguyện ý… nguyện ý nhận lấy sỉ nhục này. Nhưng nếu chứng thực dân nữ là nữ tử, Thừa tướng nguyện ý nhận trừng phạt gì đây?”
“Vậy chỉ có thể chứng minh ngươi là nữ tử, nhưng không thể chứng minh ngươi chưa từng có tâm tư khác với nước Lăng Nguyệt.”
“Thừa tướng nói như vậy chính là già mồm át lẽ phải! Xin hỏi Thừa tướng, thừa tướng làm sao chứng minh lòng trung thành của mình với nước Lăng Nguyệt.”
“Ngươi!” Chu Lâm Quân chán nản, lại là một tiểu tử thối nhanh mồm nhanh miệng, “Ta luôn trung thành với Hoàng thượng!”
“Mời chứng minh xem!”
“Ta… Ngươi muốn thế nào?”
“Rất đơn giản!” Gia Cát Linh Ẩn nhếch khóe miệng, “Nếu chứng minh ta là nữ tử, Thừa tướng gia cũng phải chứng minh mình là nam nhân! Mời Thừa tướng gia ở trước mặt mọi người cởi xiêm y ra.”
“Vô liêm sỉ!” Chu Lâm Quân tức giận đến mặt đỏ bừng lên, “Lão phu là nam tử, điều này còn cần chứng minh sao?”
“Chuyện này mặc kệ là thế nào, người có hại cũng chỉ có mình ta. Thừa tướng gia cũng thật quá lợi rồi?”
“Ngươi! Được! Lão phu đáp ứng ngươi!” Dù sao ngươi là nam tử, điều này có trốn cũng không thoát! Chu Nham đã nhìn thấy, biết chắc chắn ngươi là một nam nhân, “Hoàng thượng, để cho công bằng, vẫn xin tìm người kiểm nghiệm được mọi người tin phục.”
“Cẩm Phàm, con đi đi!” Hoàng thượng nói với Trần Cẩm Phàm, “Nhân phẩm của Quận chúa Cẩm Phàm, các người hẳn là tin tưởng rồi chứ?”
“Quận chúa Cẩm Phàm quả thật là chọn lựa tốt nhất.” Chu Lâm Quân cười, “Vậy làm phiền Quận chúa!”
“Ừ!” Trần Cẩm Phàm gật gật đầu, “Hoàng thượng, nếu nàng là nam nhân, Phàm nhi cũng không tiện, chi bằng để Thất ca đi cùng con, dù sao có cả nam cả nữ cũng khác hơn, người thấy thế nào?”
“Được! Vậy theo ý Cẩm Phàm. Thiên nhi, con đi cùng Cẩm Phàm đi!”
“Vâng, phụ hoàng.” Sở Lăng Thiên đứng lên, đi đến trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, “Đại tiểu thư, xin mời!”
Gia Cát Linh Ẩn gật gật đầu, đi theo Sở Lăng Thiên cùng Trần Cẩm Phàm vào một gian phòng phía sau. Trần Cẩm Phàm đẩy mạnh hai người, cười hì hì nói, “Thất ca nhớ kiểm tra thật tốt, muội sẽ không vào!” Nói xong, nàng tùy tay đóng cửa lại, “Thất ca, Thất tẩu, hai người cứ từ từ nhé, muội sẽ canh chừng, yên tâm đi!”
“Nha đầu quỷ quyệt!”
Đi vào phòng trong, ánh mắt Sở Lăng Thiên sáng lên, Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày, “Sở Lăng Thiên, chàng định làm thật? Đi ra ngoài cho ta!”
“Đại tiểu thư, Hoàng thượng lệnh bản vương kiểm tra cẩn thận, ta không dám chậm trễ, đương nhiên phải kiểm tra thật tốt!” Sở Lăng Thiên đi vào, ôm nàng vào trong ngực.
“Sở Lăng Thiên, đừng quậy mà!”
“Hư! Cẩm Phàm ở ngay bên ngoài! Nàng không sợ muội ấy nghe thấy sao?”
“Chàng…”
Thấy đôi môi đỏ mọng mê người của nàng, y cười tà mị, “Nghe nói môi của nam tử thô ráp, của nữ tử mềm mại, bản vương trước tiên kiểm tra môi của Đại tiểu thư.” Nói xong, y cúi người xuống hôn nàng.
“Ưm ưm ưm!” Gia Cát Linh Ẩn càng không ngừng trốn tránh, y không để ý đến phản kháng của nàng, bá đạo mút vào sự thơm mát của nàng, cho đến lúc nàng thở phì phò mới buông ra.
“Ừ, không tồi, môi thực mềm mại, có thể là nữ tử. Nhưng mà, còn phải tiến thêm một bước nữa mới biết được!”
“Sở Lăng Thiên, không được quá đáng! Được rồi! Mau đi ra thôi!”
“Còn chưa có nghiệm thân xong mà!” Sở Lăng Thiên nhìn chằm chằm trước ngực nàng, “Bản vương phải kiểm tra xem chỗ này có phải là thật không.” Nói xong, kéo nàng vào trong lồng ngực mình, ngực y dán vào sau lưng nàng, đưa bàn tay cực nóng theo cổ áo của nàng đi vào trong.
“Đừng!” Gia Cát Linh Ẩn giãy dụa vài cái, cảm nhận được bàn tay y cực nóng, thân thể mẫn cảm run lên một chút.
“Còn nói đừng?” Tay Sở Lăng Thiên cầm lấy nơi tròn đầy mềm mại, hôn lên vành tai của nàng.
“Dừng lại!” Gia Cát Linh Ẩn xoay người, đẩy y ra, không thể để tiếp tục nữa, nếu không nàng thật sẽ rơi vào tay giặc mất, “Thất điện hạ, kiểm tra xong rồi chứ?”
“Còn mục cuối cùng!” Y ôm lấy nàng, đặt vào trên trường kỷ ở một bên, “Kiểm tra xong cái này là hoàn tất!”
“Không phải là chàng muốn…” Trên mặt Gia Cát Linh Ẩn hiện lên vẻ ngượng ngùng, “Chàng dừng tay cho ta! Chàng điên rồi sao? Mau đứng lên.”
“Được rồi!” Sở Lăng Thiên ấm ức đứng dậy, “Buổi tối phải cho bản vương kiểm tra thật tốt.”
Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, chỉnh lại xiêm áo, lại xem xét trong gương, xác nhận ổn thỏa mới cùng Sở Lăng Thiên ra khỏi phòng.
Vẻ mặt Sở Lăng Thiên nghiêm túc nhìn Trần Cẩm Phàm, nói, “Cẩm Phàm, ta đã kiểm tra qua. Đại tiểu thư là nam nhân! Ta đã cưới nam nhân về nhà!”
Trần Cẩm Phàm bật cười, “Thất ca, huynh nói đùa hay thật. Đi nhanh đi, Hoàng thượng còn đang chờ.”
Ba người trở lại đại điện, Sở Kim Triêu lập tức hỏi, “Thiên nhi, Phàm nhi, thế nào?”
Trần Cẩm Phàm cúi người, “Hoàng thượng, là nữ nhân. Thần nữ đã kiểm tra qua, là nữ tử không thể nghi ngờ!”
“Cái gì? Không thể nào!” Chu Lâm Quân kêu lên, “Không thể là nữ nhân! Quận chúa Cẩm Phàm, lừa gạt Hoàng thượng chính là tội lớn, quận chúa hiểu rõ rồi chứ.”
Hoàng hậu không vui liếc mắt nhìn Chu Lâm Quân một cái, con cháu của Trần gia là người ông có thể tùy tiện khiển trách sao? “Phàm nhi là nhận chỉ thị của Hoàng thượng, Chu thừa tướng là đang nghi ngờ Hoàng thượng?”
“Nương nương, vi thần không dám!” Ánh mắt ông chuyển về phía Gia Cát Linh Ẩn, “Ngươi nói đi, ngươi dùng thủ thuật che mắt gì để mê hoặc Quận chúa?”
“Hoàng thượng…” Gia Cát Linh Ẩn cúi người, “Thừa tướng gia lại lần nữa gây khó dễ cho dân nữ, dân nữ không biết đã đắc tội ngài ý khi nào. Thừa tướng gia, nếu dân nữ thực sự có chỗ đắc tội với thừa tướng, vậy xin mời cứ nói ra.”
“Hừ!” Chu Lâm Quân dừng một chút, phịch một tiếng quỳ trên đất, “Xin Hoàng thượng làm chủ cho Nham Nhi! Ả ta thật đúng là nam tử. Ngày ấy, Nham Nhi hẹn ả ở một gian trà lâu, ả có ý đồ câu dẫn Nham Nhi, sau đó Nham Nhi phát hiện ả là nam tử nên nói rằng sẽ bẩm báo với Hoàng thượng, ả lo lắng sự tình bại lộ, cho nên… cho nên đã cắt đi của quý của Nham Nhi. Hoàng thượng, Nham Nhi là độc đinh của Chu gia!” Nói đến đây, Chu Lâm Quân lã chã nước mắt.
Sở Kim Triêu nhíu mày, khó trách Chu Lâm Quân lúc nào cũng nhằm vào Đại tiểu thư, thì ra bên trong còn có chuyện như vậy, “Thừa tướng, ngươi mới vừa nói người Chu Nham gặp chính là một nam tử, mà Đại tiểu thư rõ ràng là nữ tử, căn bản không phải cùng một người. Ngươi phải đi tìm người kia báo thù mới đúng, sao lại đổ lên người Đại tiểu thư?”
“Hoàng thượng minh xét, nhất định là có người giả mạo dân nữ. Chu Thừa tướng, Chu tướng quân xảy ra chuyện như vậy dân nữ thấy thật có lỗi. Nhưng mà oan có đầu, nợ có chủ, Thừa tướng đem chuyện không nguyên do này trút hết lên đầu dân nữ, thật sự là oan uổng!”
“Ngươi, ả yêu nữ này! Nhất định là dùng yêu thuật gì đó!” Chu Lâm Quân không cam lòng, “Chu dù là có người giả mạo ngươi, vậy ngươi cũng có trách nhiệm!”
Vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn ủy khuất, “Thừa tướng gia nói vậy cũng quá ngang ngược rồi, việc người khác giả mạo dân nữ là dân nữ có thể quyết định sao? Hơn nữa, nếu Chu tướng quân có thể tự giữ được mình thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy!”
“Ngươi!” Chu Lâm Quân vô cùng tức giận.
“Hoàng thượng…” Gia Cát Linh Ẩn nhìn Sở Kim Triêu, “Vừa rồi dân nữ cùng Thừa tướng còn có giao hẹn, Quận chúa Cẩm Phàm đã chứng minh dân nữ là nữ tử, cũng đến lúc Thừa tướng gia nên chứng minh mình là nam nhân rồi.”
“Nha đầu thối! Ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước! Bản thừa tướng không muốn so đo với ngươi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]