“Xin quận quân bớt giận.” Tiểu Thúy lập tức nói, “Nô tỳ mới tới vương phủ, chưa biết phép tắt, xin quận quân tha thứ.” Nói xong, Tiểu Thúy liền ngồi xổm xuống nhặt lại đường cát.
Sau đó, ba người họ di chuyển đến một cái đình nhỏ ở giữa hồ, ngồi xuống nghỉ chân.
“Nha đầu kia có vấn đề à?” Hà Sướng Uyển nhìn ra manh mối.
Gia Cát Linh Ẩn không e dè gật đầu.
“Tam tiểu thư cũng thật là có cách, một dĩa đường cát kia, đủ để nàng ta nhặt đến khuya.” Trầm Cẩm Phàm mỉm cười nói, “Nếu là ta, thời gian ngắn như vậy nhất định sẽ không nghĩ ra cách nào.”
“Công chúa Sướng Uyển, quận chúa Cẩm Phàm, quá khen rồi!” Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười thản nhiên, “Chỉ là chút mánh khóe nho nhỏ, hai người không phải coi trọng ta vậy đâu.”
“Tam tiểu thư quá mức khiêm tốn, ở Lục Quốc Đại Điển, cũng không có nữ tử nào biểu hiện xuất chúng như Tam tiểu thư đây, thật đáng để Thất điện hạ nâng niu trong lòng bàn tay.” Hà Sướng Uyển hâm mộ nói, “Thất điện hạ đối xử với Tam tiểu thư tốt thật, không nói đến chuyện quan tâm tỉ mỉ, chỉ nói đến ánh mắt khi nhìn tiểu thư thôi, đúng là khiến người khác cảm động. Nếu ta có thể gặp được một nam nhân tốt như vậy, thì hay rồi!”
“Công chúa cao nhã thuần khiết, nhất định sẽ gặp được thôi.” Gia Cát Linh Ẩn cười nói.
“Cũng mong được như tiểu thư nói.” Hà Sướng Uyển thoải mái cười, “Nếu ta thực sự có thể gặp được người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cat-linh-an/2141118/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.