“Độc này từ đâu mà có?” Sở Kim Triêu hỏi.
“Hồi bẩm bệ hạ, thần đã kiểm tra bầu rượu của công chúa, bên trong quả thựckhông có độc. Độc này được bôi ở mép ly, dược tính của độc này phát tácrất nhanh, thần cho rằng, thuốc độc là vừa mới được bôi lên.”
“Sở Lăng Thiên, ngươi còn gì để nói?” Liên Mộ Dương hung hãn nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Bây giờ giao ả ra được rồi chứ?”
“Cút!” Nhìn thấy Liên Mộ Dương tiến đến gần, trong mắt Sở Lăng Thiên bắn ra ý lạnh.
“Tam nha đầu, ngươi có gì để nói không?” Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh Ẩn,hỏi, “Nếu thật là ngươi làm, trẫm cảm thấy vô cùng đau lòng.”
“Hoàng thượng mình giám,” Gia Cát Linh Ẩn ung dung đáp trả, “Thần nữ tuyệt đối không hạ độc công chúa Mộ Vân, nếu như thần nữ có ý định này, tại saophải xuống tay ở nơi đông người chứ? Thần nữ tự hỏi bản thân không cóngu xuẩn như vậy.”
“Hừ!” Liên Mộ Dương hừ lạnh, “Nhất định là ngươi nhìn thấy hoàng hậu nươngnương và thái phi nương nương chỉ hôn cho Mộ Vân, nên sinh lòng ganhghét, mới bất chấp tất cả, muốn độc chết Mộ Vân.”
“Thái tử điện hạ phân tích rất đúng!” Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên mỉm cười,nói: “Nhưng Thất gia đã nói rõ không lấy nàng ấy, thì ta còn phải đố kỵcái gì nào? Trái lại, ta có thể đoán rằng, là công chúa đố kỵ với ta,muốn hãm hại ta!”
“Đúng là lưỡi không xương!” Chu quý phi cười lạnh, nói: “Ý của Tam tiểu thưlà công chúa Mộ Vân tự hạ độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cat-linh-an/2141110/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.