Hoàng hậu cười nhẹ: “Đó là do Dực nhi không có phúc, không giống với Thiênnhi, có Mộ Vân và Linh nhi bầu bạn. Mộ Vân, Linh nhi, hai ngươi nhấtđịnh phải hầu hạ Thiên nhi chu đáo, biết chưa?”
“Đa tạ nương nương nhắc nhở.” Gia Cát Linh Ẩn đứng đậy cúi người, “Côngchúa Mộ Vân đối xử với Linh nhi tốt vô cùng, hôm qua còn tặng một miếnghuyết ngọc thượng đẳng cho Linh nhi.”
“Huyết ngọc?” Hoàng hậu ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, “Đấy là đồ tốt, hiếm thấyđược ở nước Lăng Nguyệt. Đâu, mau dâng lên cho bản cung xem thử.”
“Dạ.” Gia Cát Linh Ẩn lấy miếng huyết ngọc kia ra, đưa cho Vân Nhược, Vân Nhược lập tức dâng lên trước mặt Hoàng hậu.
Gia Cát Linh Ẩn liếc nhìn Liên Mộ Vân, chỉ thấy hai tay nàng ta vò mạnhkhăn tay, sắc mặt căng thẳng nhìn hoàng hậu, dường như đang lo lắngchuyện gì.
Hoàng hậu đặt miếng huyết ngọc trong tay xem một hồi, lại đặt lên mũi ngửingửi, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, chẳng qua lại thoáng khôi phục bìnhthường. Bà đưa miếng ngọc lại cho Vân Nhược, nói: “Là ngọc tốt! Là tâm ý của Mộ Vân, Tam nha đầu nhất định phải luôn mang theo bên người. Trảlại cho Tam nha đầu đi.”
“Linh nhi xin nghe theo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương.” Gia Cát Linh Ẩn cúi người, nhận lại miếng huyết ngọc Vân Nhược đưa, nhét vào trong ngực.
Nhìn thấy miếng huyết ngọc bình an vô sự trở về lại trong tay Gia Cát LinhẨn, vẻ mặt khẩn trương của Liên Mộ Vân bay biến, hai tay cũng bình tĩnhlại, không vò chiếc khăn nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cat-linh-an/2141100/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.