Chương trước
Chương sau
Tuy quan hệ giữa Dương Tử Hiên và Hỷ Lại Thừa không sâu, hơn nữa Dương Tử Hiên đã từng giáo huấn qua đại công tử Hỷ Chí Đặc của hắn, nhưng Dương Tử Hiên tin tưởng, Hỷ Lại Thừa vẫn chưa biết sau lưng hành động của Hồ Tự Lập lần này, là do mình thôi động.

Như vậy, động cơ của Hỷ Lại Thừa rất khả nghi.

"Lão Hồ đang đẩy tôi ra."

Dương Tử Hiên cau mày, rất rõ ràng, Hồ Tự Lập đang vứt vấn đề cho hắn, hiện tại chỉ cần Hồ Tự Lập xông vào, bắt được cái bản án lớn này, mặc kệ sau này Hỷ Lại Thừa nghiêm khắc khiển trách thế nào, Hồ Tự Lập cũng có thể bình yên vô sự, nhiều lắm là trở mặt với Hỷ Lại Thừa mà thôi.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Hồ Tự Lập lại không làm như vậy.

Dương Tử Hiên biết rõ, kéo dài xuống dưới cũng không phải biện pháp, liền cầm lấy điện thoại, bấm điện thoại chính phủ thành phố thành phố Tử Kim, nghe điện chính là Tiết Kế Ngay, Nhậm Đoàn đi kinh thành họp.

Tiết Kế Ngay tạm thời chủ trì công tác thị ủy và chính phủ thành phố, Hỷ Lại Thừa chỉ là phó bí thư chuyên trách, không có khả năng tự mình chuyên chính.

Dương Tử Hiên nói tình huống của Hồ Tự Lập nói một chút, Tiết Kế Ngay lập nói: "Tử Hiên, về chuyện này, trước đây tôi không biết rõ tình hình, nếu như tôi biết rõ, khẳng định tôi sẽ bảo lão Hồ hành động, tôi hoài nghi cái ngân hàng tư nhân dưới mặt đất này có gì đó liên quan đến Hỷ Lại Thừa.".

"Tôi cũng có cái nhìn này, Hồ Tự Lập rất gian xảo, hiện tại hắn đã vây quanh phố Đông Thành chật như nêm cối, hết lần này tới lần khác, lại không chịu bắt người, sợ gánh trách nhiệm.”

“Nếu không thì như vậy đi, anh cho hắn chỉ thị, trách nhiệm tính toán trên đầu tôi là được, nói đó là kết quả nói chuyện giữa Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh và anh.” Dương Tử Hiên cũng không muốn gây cho Tiết Kế Ngay thêm phiền toái.

Dù sao thì Tiết Kế Ngay cũng có con đường làm quan của riêng mình, Tiết Kế Ngay cũng không muốn đắc tội với Hoàng Văn Thanh, không muốn căng thẳng không còn đường về với Trương Ôn.

"Cậu nói như vậy thì quá xa lạ rồi, chuyện của cậu, chính là chuyện của tôi, hơn nữa, chuyện này là giữ gìn tài chính thành phố ta ổn định, đả kích ngân hàng tư nhân phi pháp, tuyên truyền ra ngoài, mới có lợi với hình tượng chính phủ chúng ta.". Tiết Kế Ngay cười cười.

Chỉ là, nụ cười trên mặt lập tức tản đi, trong ánh mắt cất giấu một tia lo lăng, nói: "Tử Hiên, cậu thực sự muốn đánh dập đầu cùng Trương Ôn sao? Trương Ôn không thể so sánh với Trình Tư Vũ, hắn là thành viên đảng ủy ủy ban tỉnh, thực quyền trong tay rất lớn, là ngôi sao của chính trị ngày mai, được Hoàng Văn Thanh toàn lực bồi dưỡng!”

“Cậu làm như vậy, khả năng sẽ làm cho quan viên một hệ Hoàng Văn Thanh phản công mãnh liệt, bọn hắn sẽ cho rằng cậu đang cố ý nhằm vào chút ít cán bộ Hoàng Văn Thanh đề bạt.".

Dương Tử Hiên cau mày suy tư trong chốc lát, một lúc sau mới nói: "Kế Ngay thị trưởng, cảm ơn lời nhắc nhở của anh, nhưng là bây giờ tôi còn có thể lui sao?"

Dương Tử Hiên biết rõ Tiết Kế Ngay không thể so với Trần Chí Ôn, trên người Trần Chí Ôn còn có một chút chủ nghĩa anh hùng lý tưởng, Tiết Kế Ngay là chính khách quan liêu điển hình, tất cả cân nhắc và điểm xuất phát đều từ tập đoàn lợi ích và lợi ích bản thân.

Tiết Kế Ngay nhắc nhở hắn như vậy, kỳ thật là còn có ý khác.

Đó chính là bắt được căn cứ chính xác Trương Ôn không tuân theo quy định, về sau, không nên đánh dập đầu cùng Trương Ôn, mà là làm một phen giao dịch cùng Hoàng Văn Thanh, như vậy có thể thắng được lợi ích lớn nhất, lại có thể phòng ngừa quan viên Hoàng hệ phản công và đánh trả mãnh liệt.

"Tử Hiên, chuyện này thì chính cậu tự cân nhắc, có lẽ hình tượng quan viên quá mức cường ngạnh, không phải là chuyện tốt đối với cậu, đương nhiên, đó cũng có thể là chuyện tốt.” Tiết Kế Ngay không tiếp tục nói về chuyện trao đổi.

Trong thể chế, rất nhiều người đều phải làm biến mất các góc cạnh trong tính cách, mới có thể leo lên địa vị cao.

Dương Tử Hiên biết rõ Tiết Kế Ngay nói lời này, là mang đầy hảo ý, từ cách nhìn của hắn, Dương Tử Hiên nên làm như vậy.

Nhưng Dương Tử Hiên lại không muốn làm như vậy, trở thành một quan viên không có nguyên tắc, đối với loại quan lớn như Trương Ôn, thái độ của hắn là dùng một chiêu trí mạng, nếu như cầm một ít chứng cớ làm giao dịch, để cho Trương Ôn biến nguy thành an, về sau cũng sẽ hậu hoạn vô cùng.

Hồ Tự Lập rất nhanh liền nhận được chỉ thị phê của chính phủ thành phố, đồng ý hành động của cục cảnh sát lần này, trên trăm người bố trí ngay bên ngoài phố Đông Thành lập tức đẩy cửa ra, nối đuôi nhau mà vào.

Bên trong tầng hầm ngầm có năm sáu người, có cả những người tiến vào đây rửa tiền.

"Bang bang!"Vài tiếng súng vang lên, nhân viên cảnh sát ở cửa ra vào nhanh chóng nằm sấp xuống.

Hồ Tự Lập thở hổn hển, không ngờ nhóm người ngân hàng tư nhân dưới mặt đất này lại có cả súng, hai cảnh sát nhân dân chạy ở phía trước bị thương nằm trên mặt đất, không biết chết hay sống.

"Móa nó, mấy thằng nhóc này còn có cả súng nữa.". Hồ Tự Lập vốn cho rằng đây là một bản án rất dễ giải quyết, không ngờ lại tạo thành nhân viên thương vong, lúc trước chủ quan không mang tay súng bắn tỉa theo, chỉ có thể dựa vào mấy cảnh sát nhân dân bắn súng tốt, sống mãi với đám người bên trong.

Với lực lượng đông gấp 10, mấy tên tội phạm cầm súng rất nhanh đã bị cảnh sát nhân dân bắt được.

Tình tiết vụ án phát triển tuy chưa nói tới hai từ mạo hiểm, nhưng cũng không thể tính toán là rất thuận lợi.

Hai cảnh sát bị súng bắn tổn thương tại chỗ, lập tức được chuyển đến bệnh viện hậu, lấy viên đạn ra, thương thế cũng không có gì đáng ngại.

So sánh với hai cảnh sát bị thương, Hồ Tự Lập càng chú ý đến quy mô ngân hàng tư nhân dưới mặt đất này, quy mô ngân hàng tư nhân dưới mặt đất càng lớn, càng có lợi đối với hắn, ý tứ là năm nay hắn lập càng nhiều công lớn.

Từ tình hình trước mắt để xem xét, đám người ngân hàng tư nhân dưới mặt đất có súng trong tay, chỉ sợ quy mô không nhỏ, Hồ Tự Lập nằm mộng cũng muốn bật cười, phá được cái bản án lớn này, ít nhất có thể giúp hắn tăng khả năng tiến bộ lên chức.

Cảnh sát lập tức khống chế cả tầng hầm ngầm, cấm người ra vào, rất nhiều địa phương đều dán giấy niêm phong lên, đồng thời, Hồ Tự Lập nhanh chóng thông báo tình hình cho chính phủ thành phố và Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên biết Hồ Tự Lập đã khống chế cả ngân hàng tư nhân, về sau, lập tức thương lượng cùng Tiết Kế Ngay, hơn nữa còn thông báo cho các đại lão đang họp ở kinh thành.

Trần Chí Ôn biết rõ sự tình trọng đại, lập tức tìm các lãnh đạo tỉnh ủy đang ở kinh thành thương lượng.

Chu Trì Khôn nhanh chóng đưa ra chỉ thị phê, phải tra rõ việc này.

Hỷ Lại Thừa gọi điện thoại cho Nhậm Đoàn, muốn nhờ Nhậm Đoàn ra mặt, hỗ trợ hoạt động xử lý khiêm tốn chuyện này, nhưng Nhậm Đoàn lại cau mày, nói: "Tôi nói lão Hỷ này, làm sao anh lại hồ đồ như vậy, anh đã trà trộn nhiều năm ở trong thể chế, tại sao một chút ánh mắt cũng không có, chuyện này đã muốn chọc đến chỗ Chu bí thư rồi, vừa nãy Chu bí thư đã nói chuyện với chúng tôi, phải tra thật nghiêm..."

"Làm sao lại truyền nhanh như vậy được?" Hỷ Lại Thừa thoáng một tý đã đứng bật lên, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, phải biết rằng, hắn cũng vừa nhận được tin tức Hồ Tự Lập khống chế toàn diện ngân hàng tư nhân dưới mặt đất, không ngờ tin tức kinh thành bên kia còn nhanh hơn cả mình?

Điều này nói rõ cái gì? Ngoại trừ chính phủ thành phố thành phố Tử Kim ra, còn có người Tỉnh ủy ủy ban tỉnh nhúng tay vào, thậm chí còn đang đứng ở sau lưng điều khiển chuyện này.

Hỷ Lại Thừa lập tức phát mộng.

Rốt cuộc là ai?

"Tại sao tin tức truyền nhanh như vậy? Chính phủ thành phố bên kia vừa mới nhận được tin tức không lâu mà!" Mặt mũi Hỷ Lại Thừa tràn đầy vẻ khó hiểu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.