“Tôi và mấy người bạn già đều là công nhân viên chức trong xưởng, trường kỳ công tác tại xí nghiệp, có thể nói là cả đời kính dâng cho nhà máynày rồi, nhưng bọn hắn nói, để cho chúng tôi nghỉ việc, đã là quá tốtrồi!"
Chu Hiểu Mai cau mày, vén vài sợi tóc qua khuôn mặt xinhđẹp tuyệt trần, hỏi: "Nhà máy không cho các vị bất luận đãi ngộ phúc lợi gì sao?"
"Cái gì mà đãi ngộ phúc lợi? Ngay bảo đảm cuộc sống cơ bản cũng không có, cô xem, những người bên cạnh tôi đây này, trong nhàđều có một đứa con học trung học hoặc là đại học, nghỉ việc xong, vềsau, tiền cung cấp cho đứa con đi học cũng không còn nữa rồi, ăn đượcbữa nay không có bữa sau, hơn nữa có vài người lại bệnh, không có tiền trị liệu, người chờ chết cũng có."
"Nhà máy lỗ lã nghiêm trọngnhư vậy, tại sao các khoản báo cáo lên vẫn nói là có lợi nhuận đây? Nếucó khoản tiền lợi nhuận, tại sao ngay cả việc bảo đảm cuộc sống cơ bảncủa các vị, những công nhân viên chức nghỉ việc này cũng không có đây?"
Chu Hiểu Mai nhìn công nhân viên chức bốn phía, đều là những người bốn mươi năm mươi tuổi, trường kỳ công tác tại xí nghiệp, chỉ có một kỹ năng làm việc, một khi nghỉ việc, cơ bản không tìm thấy công tác khác, cuộc sống xác thực là rất khó khăn.
"Loại xí nghiệp giống như chúng tôi,sớm nên phá sản từ lâu rồi, nhưng xí lãnh đạo nghiệp, vì bảo vệ mũ cánhchuồn, lừa trên gạt dưới, ngay cả phụ cấp ủy ban tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-can-bo/2814850/chuong-601.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.