Chương trước
Chương sau
"Chúng ta gọi cái này là đập nồi dìm thuyền..."

Dương Tử Hiên cười nói: "Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì tôi định vị đối tượng là người Hoa ở hải ngoại, người đầu tư trong nước không đủ lòng tin đối với bất động sản!”

“Cho dù vốn đầu tư đủ để khởi động hạng mục quảng trường buôn bán, nhưng chỉ cần một cái tin tức thị trường bất động sản không có lợi bay tới, người đầu tư trong nước liền rút hết tiền, đến lúc đó, sẽ lưu lại cho chúng ta một cục diện rối rắm!”

“Đây chính là cực kỳ muốn chết, đến lúc đó, cũng không phải là vấn đề cả hạng mục nát bét, mà là dưới mông chúng ta đều phải thiếu một khoản nợ, sau đó là vấn đề phá sản!"

Nghe đến đó, Đái Mộc Cát cũng chảy ra một thân mồ hôi lạnh, nàng biết rõ Dương Tử Hiên nói hết sức chính xác.

Người đầu tư trong nước vô cùng mê tín các loại tin tức nho nhỏ và tin tức truyền miệng, chủ yếu là bởi vì sự không đối xứng giữa tin tức thể chế trong nước và tin tức thị trường mà tạo thành.

Chỉ cần thị trường vừa bay ra một tin tức không có lợi, chỉ sợ bọn họ sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu.

"Nói như cậu cũng không phải là không có đạo lý, người đầu tư người Hoa ở Hongkong, Đông Nam Á, một khu vực to như vậy, xác thực là thành thục và lý trí hơn nhiều so với người đầu tư trong nước, không biết bởi vì một chút tin tức thị trường, liền thay đổi ý kiến..." Đái Mộc Cát gật gật đầu.

"Hongkong trở về, song phương Trung Anh đã đạt thành hiệp ước minh bạch, kinh thành là vì thủ đô của quốc gia, người Hồng Kông cùng Hoa kiều hải ngoại đều chú ý mật thiết, rất muốn có quan hệ đầu tư với người Trung!”

“Tại Hongkong gần đây đều có tin tức mạnh mẽ, người đầu tư biểu hiện ra hứng thú tương đối lớn đối với thị trường trong nước, đây là điều kiện tiên quyết."

Dương Tử Hiên chậm rãi nói: "Điều kiện tiên quyết đã có rồi, cái để giữ người đầu tư cũng có, chúng ta phải làm, là dựa theo phương thức tuyên truyền phù hợp khẩu vị người Hongkong, tuyên truyền ưu thế vị trí địa lý và định vị chuẩn xác thị trường của quảng trường buôn bán Thiên Mã, cần đưa ra không gian tăng tỉ giá của quảng trường buôn bán Thiên Mã trong tương lai, sẽ hấp dẫn được người đầu tư dài hạn lý tính."

"Nghe cậu phần tích như vậy, dường như cũng không phải là không có đạo lý...."

Ánh mắt Đái Mộc Cát cũng chầm chậm sáng lên, nói: "Cũng không phải là dạng lý thuyết thuần túy, vẫn có thể thực hành được, dường như người Hồng Kông có hứng thú rất lớn đối với đất đai ở kinh thành."

"Xác thực mà nói, là ngấp nghé tài nguyên chính trị và bất động sản kinh thành, Hongkong là một nơi chật hẹp nhỏ bé, nhưng lại có mấy trăm vạn cư dân sinh sống!”

“Có thể nói là hết sức quan tâm đối với chuyện nơi ở, cô xem những phú hào Hongkong cấp thế giới kia, có mấy người không dựa vào bất động sản để làm giàu đây.”

“Đầu tư lâu vào bất động sản trong đại lục, đối với người đầu tư Hongkong mà nói, là lựa chọn tốt nhất, không gian Hongkong hẹp, lực công kích đối với bọn hắn thật sự là quá lớn..."

Dương Tử Hiên chậm rãi nói: "Điểm ấy không khác gì nhiều với Nhật Bản, Nhật Bản rất ít tài nguyên khoáng sản, cho nên mới tốn tâm tư tích trữ các loại tài nguyên khoáng sản."

"Uhm..." Đái Mộc Cát gật gật đầu, nói: "Đã đề cao dự toán quảng cáo đến 300 vạn rồi, quảng cáo tuyên truyền có thể dễ dàng hơn rất nhiều! Có thể đặt bài quảng cáo ở Tinh Đảo nhật báo có lực ảnh hưởng lớn trong cộng đồng người Hoa Đông ở Nam Á, còn có cả Quả Táo nhật báo Hongkong nữa."

"Quảng cáo, đầu năm nay vẫn phải có, chút tiền ấy, cũng không cần phải giảm đi làm gì."

...

Tình thế tốt của Hà Khôn, xem như đã bị trận phong ba đột nhiên xuất hiện này đảo loạn hoàn toàn.

Hắn thật sự không biết mình có nên trực tiếp tiếp xúc cùng Dương Tử Hiên hay không, sự tình đã xảy ra, Hà Khôn không kéo cái mặt cũng không được.

Nhưng hắn là đệ nhất công tử ca tỉnh thành, vậy mà lại ăn nói khép nép cầu xin một người cùng lứa tuổi cấp phó sở, nghĩ đến đây Hà Khôn lại không thể bỏ mặt mũi nổi.

"Lộ Lộ, cậu và Dương Tử Hiên tiếp xúc sâu không?" Hà Khôn tìm Trang Lộ Lộ tới để thảo luận chuyện này.

"Cậu nói sâu hay không sâu, là chỉ phương diện nào, ân oán giữa tôi và hắn lại rất sâu, chỉ là, lão gia tử và cha tôi, dường như rất muốn thông qua chuyện tốt giữa hắn và chị Vũ Nhi, hiện tại tôi cũng rất khó định vị quan hệ với hắn."

Từ sau khi Đường Đại Minh xảy ra chuyện, Trang Lộ Lộ liền rời khỏi hệ thống xí nghiệp nhà nước, xuống dưới một thành phố xa xôi, tạm đảm nhiệm chức trợ lý thị trưởng, nhưng cũng chỉ là một vị trí danh hiệu và mạ vàng.

Trợ lý thị trưởng, tuy tên là trợ lý, cũng có phân công công tác cụ thể, nhưng đối với loại cán bộ tạm giữ chức này, cán bộ địa phương luôn đứng xa mà trông.

Cán bộ tạm giữ chức, bản thân cũng nguyên tắc vâng theo "cậu khỏe tôi tốt mọi người khỏe", không thể cuốn vào bên trong đấu tranh ở địa phương.

Trang Lộ Lộ, loại con cưng thiên tử này, cán bộ địa phương càng không dám quản hắn làm cái khỉ gió gì rồi, Trang Lộ Lộ cũng tương đối thức thời, cả ngày ngâm mình ở trong tỉnh, công tác ở thành phố, đều không thèm quản đến.

"Tại sao lại bỗng nhiên nhắc tới hắn, cậu và hắn có xích mích gì à?" Trang Lộ Lộ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn vào mặt Hà Khôn, dường như muốn từ trên mặt Hà Khôn phát hiện ra chút gì đó.

"Xác thực là có xích mích!" Hà Khôn không có ý định giấu diếm Trang Lộ Lộ, hắn còn muốn thông qua Trang Lộ Lộ, truyền lời với Dương Tử Hiên, xem chuyện này có đường sống để quay lại không.

Hà Khôn nói tất cả chuyện đã xảy ra đêm qua và buổi sáng hôm nay một lần, cuối cùng mới bỏ thêm một câu: "Dương sở trưởng này, thật đúng là quá uy phong, hắn thật đúng là coi mình như bí thư Tỉnh ủy, cho rằng bầu trời ở La Phù tỉnh, là của một mình hắn bao phủ sao? Coi như là bí thư Tỉnh ủy, cũng không đến mức kiêu ngạo như vậy!."

"Ra mặt cho một người học sinh nữ, cái này không phải là tác phong của hắn!."

Trang Lộ Lộ nhíu mày, nói: "Chỉ sợ hắn có mục đích khác...Bằng không thì rất khó giải thích chuyện hắn ra mặt cho một nữ sinh viên không hề có quan hệ thân cận...Cậu ngẫm lại xem, có phải đã đắc tội hắn, hoặc là tổn hại đến ích lợi của hắn hay không?"

"Tôi và hắn chỉ là có duyên gặp mặt một lần mà thôi... Làm sao lại đắc tội đến hắn đây?"

Hà Khôn nhíu mày nói: "Hơn nữa tôi cũng không tham chính, không cấu thành việc cạnh tranh với hắn, hắn cũng không nên soi đầu mâu về hướng tôi chứ... Lục Phi Bằng, cậu, những người tham chính lứa tuổi, mới là đối thủ của hắn!."

Trang Lộ Lộ gật gật đầu, nói: "Như vậy thì quá kỳ quái rồi, tôi thật sự không biết vì cái gì, một người trẻ tuổi trong tâm tràn lan chính nghĩa, có thể tại còn trẻ như vậy đã leo lên đến cấp phó sở!."

...

Khách sạn quốc tế là một khách sạn giá cao trong thành phố Tử Kim, Hồ Tự Lập muốn mở tiệc chiêu đãi Dương Tử Hiên, quy cách đương nhiên không thẻ quá thấp.

Khách sạn quốc tế nằm trong địa phận thành phố Tử Kim, vẫn cực kỳ nịnh nọt đối với Hồ Tự Lập, cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim này.

Mốn đồ ăn thứ nhất đưa lên, về sau, Hồ Tự Lập liền bả vai ôm Dương Tử Hiên, dùng để bày ra sự hữu hảo, đợi sau khi phục vụ viên mang thức ăn lên rời đi mới lên tiếng: "Chúc mừng người anh em Tử Hiên lại kiêm nhiệm phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách... Tỉnh ủy và ủy ban tỉnh đúng là cực kỳ coi trọng đối với người anh em đấy!."

"Ai, tôi cũng đang buồn rầu lắm, buổi chiều phải đến Ủy ban hoạch định chính sách ra mắt rồi, lại còn chưa kịp chuẩn bị cái gì, tôi có chút lo lắng, mình sẽ phụ tín nhiệm của Tỉnh ủy và ủy ban tỉnh!" Dương Tử Hiên và Hồ Tự Lập nói một ít lời nói khách sáo.

Cùng đi với Dương Tử Hiên đến đây là Hồ Khải.

Hồ Khải không biết nói lung tung, Lưu Bất Khắc đang tại ở lại Tưởng Gia Quyền trong nhà hỗ trợ chiếu cố cả nhà bọn họ.

Cùng đi với Hồ Tự Lập là phó cục trưởng cục công an, bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra cục công an, đốc trưởng —— Trương Quảng Thắng.

"Dương sở trưởng, chuyện tối ngày hôm qua, là do chúng tôi vô phương dạy bảo các cục công an phía dưới, mới tạo thành bi kịch, tôi ở chỗ này xin chịu phạt một ly đầu tiên...Lát nữa, tôi nhất định sẽ tiến hành phê bình cảnh cáo nghiêm khắc đối với cán bộ lãnh đạo phân cục Tử Dương, vì dám mạo phạm Dương sở ngài!" Trương Quảng Thắng dùng khuôn mặt tươi cười nói.

Dương Tử Hiên hiểu ý tứ của Trương Quảng Thắng, Trương Quảng Thắng không muốn sở giám sát tỉnh tiến hành xử lý đối với việc phân cục Tử Dương không làm tròn trách nhiệm.

Trương Quảng Thắng hi vọng Dương Tử Hiên có thể giao nhân viên không làm tròn trách nhiệm cho hệ thống của mình xử lý.

Bằng không thì, sở giám sát tỉnh vừa ra tay, chỉ sợ sẽ kinh động đến Tỉnh ủy ủy ban tỉnh, đến lúc đó, chỉ sợ ấn tượng của lãnh đạo tỉnh ủy đối với hệ thống thành phố Tử Kim sẽ càng kém hơn, nổi lên tâm tẩy trừ đối với hệ thống Tử Kim, như vậy bọn hắn sẽ phải trải qua những ngày cực kỳ khủng khiếp.

"Như vậy cũng được, dù sao chuyện này cũng là công việc trong nhà hệ thống công an các vị, sở giám sát tỉnh nhúng tay vào, cũng sẽ ảnh hưởng không tốt." Dương Tử Hiên giơ chén rượu lên, nhấp một hớp, xem như tỏ thái độ rồi.

Hồ Tự Lập và Trương Quảng Thắng đều thở dài một hơi, bọn hắn sợ nhất, đúng là Dương Tử Hiên cưỡng ép đẩy bản án lên, để các sở trong tỉnh thảo luận.

"Tôi tin tưởng hệ thống Tử Kim các vị, sau khi trải qua sự kiện tranh cãi ngoại giao, lúc xử lý loại án kiện này, thủ đoạn sẽ càng thêm thành thục, càng thêm thoả đáng, tôi cũng hy vọng có thể chứng kiến một cái kết quả tốt."

Hồ Tự Lập và Trương Quảng Thắng đều ngầm hiểu, gật gật đầu, nói: "Nhất định, nhất định."

"Người anh em Tử Hiên, hiện tại lại kiêm nhiệm chức phó chủ nhiệm tỉnh Ủy ban hoạch định chính sách, Tỉnh ủy lại để cho cậu điều tra thẩm tra xử lí việc nhân viên không làm tròn trách nhiệm công tác trong tranh cãi ngoại giao lần này, liệu cậu có thể xử lý được không?"

Hồ Tự Lập uống một chén rượu, liền nói chuyện rất tự nhiên, cũng không còn xem xét ý tứ trên mặt Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên cũng là người tinh, Hồ Tự Lập nói lời này, là đang biến đổi ý tứ muốn hỏi, Hồ Tự Lập đang muốn biết, rốt cuộc Dương Tử Hiên hắn ở vào địa vị gì trong sự kiện tranh cãi ngoại giao nghiêm trọng này.

"Tôi vất vả một chút cũng không sao, lần tranh cãi ngoại giao này, sở dĩ làm ra chuyện xấu hổ như vậy, đơn giản là có chút ít cán bộ mang tâm tính nô tài trợ giúp ở sau lưng, những sâu mọt này đúng là đã bôi đen hình tượng đảng chúng ta."

Dương Tử Hiên thở dài nói: "Nhất định phải xử lý những cán bộ có tâm tính nô tài này, đẩy ra khỏi đội ngũ cán bộ chúng ta, bằng không thì giữ lại cũng chỉ làm tổn hại, ăn mòn da thịt hình tượng khỏe mạnh của đảng chúng ta."

"Nói như vậy, công tác điều tra lần này, là do sở giám sát và Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh các cậu dẫn đầu?"

Trước kia Hồ Tự Lập cũng thu được tiếng gió, hội nghị Tỉnh ủy đã quyết định, cán bộ các nghành có quan hệ, dẫn đầu xử lý chậm trễ, thiếu quyết đoán, sính ngoại đối với lần tranh cãi ngoại giao này, nhất định phải phạt thật nặng.

Nhưng cụ thể là nghành phụ trách và dẫn đầu, trong lòng Hồ Tự Lập có điểm mơ hồ, trước kia cũng chỉ suy đoán, có khả năng nhất là sở giám sát dẫn đầu.

Tranh cãi ngoại giao tại năm 93 vẫn tương đối hiếm thấy, huống chi trong nước dang giơ lá cờ phát triển kinh tế lên, cán bộ có tâm tính "thà làm giặc bên ngoài, không để cho nhà mình nghèo", cũng có tỉ lệ nhất định.

Lúc này xảy ra việc lớn, người Nhật chịu nhượng bộ, cán bộ sính ngoại lại chịu thiệt, chờ xử phạt, hưng từ đầu đến cuối, thái độ của trung ương đều mập mờ, chịu đựng, không phái tổ chuyên môn điều tra xuống dưới.

Chuyện này làm cho Chu Trì Khôn gặp phải áp lực tương đối lớn, sở dĩ tranh cãi ngoại giao chậm chạp không được giải quyết, có quan hệ đến tâm tính Chu Trì Khôn lúc đầu, hắn đã có khuynh hướng thiên vị người Nhật Bản, nhưng kết quả cuối cùng là người Nhật Bản xin lỗi.

Kết cục quanh co như vậy, lại làm cho Chu Trì Khôn chảy ra một thân mồ hôi lạnh, cũng làm cho hắn suy đoán đến việc trên trung ương cũng có một đám quan viên bất mãn đối với hiện tượng liều lĩnh tiến cử đầu tư bên ngoài trong nước.

Bởi vậy, Chu Trì Khôn mới liều lĩnh hạ lệnh như thế, muốn làm văn trên mặt tranh cãi ngoại giao, lớn phí chu chương (tốn công tốn sức) xử lý cán bộ có liên quan đến vụ án, lại cho Dương Tử Hiên cơ hội cáo mượn oai hùm.

"Bên trên đã xác định an bài như thế." Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói: "Xét xử cán bộ không làm tròn trách nhiệm, bản thân chính là chức trách của Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh và sở giám sát chúng tôi, an bài như vậy, cũng rất đúng."

"Đến đây, hai anh em chúng ta lại uống them một chén, tôi uống hết, cậu cứ tùy tiện!" Ánh mắt Hồ Tự Lập sáng lên, rót một chén rượu cho Dương Tử Hiên và mình.

Hồ Tự Lập là người xuất thân từ hệ thống công an, tửu lượng đương nhiên là không như bình thường, hắn nói: "Hiện tại phạm vi điều tra của các cậu là những chỗ nào, đã xác định đối tượng điều tra chủ yếu chưa."

"Ha ha, tửu lượng của tôi không lớn, kính xin Hồ cục trưởng thứ lỗi..." Dương Tử Hiên chậm rãi nói, tuy lần này Hồ Tự Lập xưng huynh gọi đệ với hắn, nhưng Dương Tử Hiên vẫn muốn bảo trì khoảng cách nhất định.

Dương Tử Hiên nói: "Phạm vi điều tra của chúng tôi tạm thời là cán bộ thành phố Tử Kim có liên quan đến vụ án, còn có cả cán bộ xử lý ngoại sự ở thành phố Tử Kim, tôi hoài nghi bên trong tỉnh có cán bộ đã thu hối lộ của người Nhật Bản, thông qua lực ảnh hưởng của chính mình, giành lợi thế cho người Nhật Bản."

Đồng tử Hồ Tự Lập đột nhiên co rút lại, nhíu nhíu mày, điều tra từ góc độ này, vấn đề đúng là cực kỳ nghiêm trọng.

"... Hiện tại chúng tôi đã nắm giữ được một ít tin tức tố cáo và manh mối từ quần chúng rồi, chắc chắn có thể có một chút đột phá trong mấy ngày gần đây!" Dương Tử Hiên chứng kiến sắc mặt Hồ Tự Lập có chút biến hóa, liền nhanh chóng nói tiếp.

Trong nội tâm Hồ Tự Lập càng thêm kinh ngạc, tuy Dương Tử Hiên nói rất hời hợt, nhưng chỉ sợ manh mối bên trong đã sớm được điều tra xong, bằng không thì cũng sẽ không lấy ra nói.

"Tình thế nghiêm trọng như vậy à?" Mặc dù Hồ Tự Lập cực kỳ chán ghét đối với Nhật Bản, cũng không hề chạm vào những khoản người Nhật Bản hối lộ, nhưng Dương Tử Hiên mang theo tổ điều tra, điều tra sâu như vậy, chỉ sợ vẫn có khả năng đốt lửa lên trên người hắn.

"Đến đây, lão đệ, tôi mời cậu một ly, nếu trong cục chúng tôi có người như vậy, cậu nhất định phải nói cho tôi biết, để cho tôi thanh lý những sâu mọt này ra ngoài."

Hồ Tự Lập cuối cùng vẫn bộc lộ tâm tình và cách nghĩ của mình ra: "Cục công an thành phố Tử Kim chúng tôi vẫn luôn dùng tâm làm việc, chấp pháp theo lẽ công bằng, lần này phát sinh bản án ở khách sạn Phúc Hải, cục công an thành phố chúng tôi nhất định sẽ điều tra triệt để."

Dương Tử Hiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Hồ Tự Lập rồi, Hồ Tự Lập hi vọng lần này có thể bảo vệ sự ổn định của cục công an thành phố Tử Kim, nhờ Dương Tử Hiên, dù có phát hiện đội ngũ công an thành phố Tử Kim có vấn đề không làm tròn trách nhiệm, cũng không cần kinh động đến Tỉnh ủy.

Đồng thời, Hồ Tự Lập hứa hẹn với Dương Tử Hiên, sẽ đào sâu bản án Lâm Lâm này xuống dưới, cho dù đắc tội với Hà Khôn, cũng sẽ giúp Dương Tử Hiên đào sâu xuống.

Khách sạn Phúc Hải thành lập trong nội thành thành phố Tử Kim, Hồ Tự Lập không có khả năng không biết bối cảnh của nó, có thể cho một cái hứa hẹn như vậy, Hồ Tự Lập cũng phải hạ quyết tâm thật lớn.

Có thái độ của Hồ Tự Lập, Dương Tử Hiên cũng lập tức tỏ thái độ, ở trong quá trình điều tra, đều chú ý đến mặt mũi của cục công an thành phố Tử Kim.

Phàm là bản án liên quan đến nhân viên cảnh sát cục công an thành phố Tử Kim, đều sẽ chuyển giao cho cục công an thành phố Tử Kim, để cho cục cộng an tự mình xử lý, tránh để cho tình thế khuếch đại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.