Chương trước
Chương sau
"Không kiếm được nguồn tiêu thụ, một ít nhãn hiệu bột giặt nổi tiếng đã muốn chiếm lĩnh thị trường trung cao cấp trong tỉnh, thị trường cấp thấp đều là do một ít xưởng sản xuất bột giặt nhỏ chiếm lĩnh với ưu thế giá cả rẻ tiền!”

“Bột giặt sạch trong nháy mắt của chúng ta cũng không biết phải làm sao mới tốt..." Trương Tuyết Bách có chút buồn bực nói, khóe miệng lưu lại một ít màu trắng sữa, thật sự khiến trong đầu Dương Tử Hiên hiện ra chút ý niệm tà ác.

"Cậu nhìn chằm chằm vào khóe miệng của tôi làm gì?"

Trương Tuyết Bách thấy Dương Tử Hiên nhìn mặt mình chằm chằm, trên mặt hơi hồng lên gắt hỏi, tuy đã rất hiểu biết về Dương Tử Hiên, nhưng bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.

Dương Tử Hiên cười cười, chỉ chỉ về hướng khóe miệng, chậm rãi nói: "Sạch trong nháy mắt không đủ nặng để định vị rõ ràng vị trí trong thị trường bột giặt, đây là nguyên nhân làm cho sau lượng tiêu thụ của nó một mực không lý tưởng!”

“Trong giai đoạn hiện nay, sản phẩm đồ gia dụng trong nước yêu cầu không cao lắm đối với chất lượng, năng lực nhãn hiệu doanh nghiệp mới là mấu chốt, ai có thể bắt lấy ánh mắt đại bộ phận người tiêu dùng, đó là người thắng..."

"Hết lần này tới lần khác, năng lực doanh nghiệp cũng là uy hiếp của công ty Nhật Hóa các chị, cho nên mới rơi vào trong mê cục như vậy, em đề nghị các chị, không ngại thay đổi sách lược một tý..."

Dương Tử Hiên bình tĩnh nói: "Điện gia dụng Bất Dương Mai cũng tiêu thụ máy giặt quần áo và các loại điện gia dụng linh tinh rồi, bột giặt các chị có thể buộc chặt tiêu thụ cùng máy giặt quần áo...Đây cũng là một phương pháp để mở rộng rất hiệu quả..."

Trương Tuyết Bách thoáng trầm tư một tý, sau một lúc mới lên tiếng: "Đầu óc của cậu rốt cuộc là làm bằng gì vậy, điểm quan trọng của ý kiến này thật đúng là không tệ! Cả Công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích cũng là do cậu đứng ở phía sau màn chỉ đạo mới có được ngày hôm nay!”

“Nếu không thì tôi nhập Tuyết Trắng Nhật Hóa vào công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích các cậu nhé, dù sao thì công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích các cậu gần đây đang quy mô lôi kéo nhân tài, có trong tay một đám nhân tài tương đối đủ tư cách quản lý!”

“Cậu có thể đưa bọn họ vào Tuyết Trắng Nhật Hóa của tôi, cũng có thể để giải thoát tôi khỏi nghiệp vụ rườm rà trong công ty, hiện tại tôi đúng là bị các loại sự vụ Tuyết Trắng Nhật Hóa cuốn lấy, không thoát thân ra nổi rồi!”

“Trình độ tất cả những người trong tầng quản lý không đủ, sự tình gì cũng không quyết định được, đều phải xin chỉ thị tôi, tôi sắp phiền đến chết rồi..."

"Như vậy cũng được, lát nữa chị đi nói với mấy người Ấu Trúc, dù sao Tuyết Trắng Nhật Hóa vẫn là nơi dồn tâm tư của chị, Dương Ban Mai Xích bọn em cũng không thể không công lấy hết!”

“Có thể để công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích bỏ vốn ra, mua sắm một bộ phận công ty cổ phần trong tay chị..." Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói.

Trương Tuyết Bách ngẩng đầu nói: "Cũng được, lát nữa cậu nói một chút với thành viên ban giám đốc công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, tôi sẽ bán ra một bộ phận cổ phần công ty cho công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích..."

"Cái này thì không có vấn đề, chỉ là, tôi lại cảm thấy, các chị không ngại thay lối tắt, tiến hành phân tầng đối với thị trường người tiêu thụ, bột giặt sạch trong nháy mắt có thể biến thành một loại bột giặt hàng loạt, chuyên cung cấp cho máy giặt quần áo dùng bột giặt..."

Dương Tử Hiên trầm giọng nói: "Ngoài ra, các chị còn có thể làm chút ít động tác trên mặt đóng gói, ví dụ như kiếm một ít gói, đóng gói phân cấp riêng biệt, đưa ra một ít bao lớn giá rẻ hàng loạt giành cho gia đình...như vậy mới có thể thay đổi tình thế định vị nửa vời trên thị trường của các chị..."

"Sớm biết như vậy, tôi đã cho mấy người quản lý kinh doanh tiêu thụ của công ty đi qua, đến nghe lời cậu chỉ đạo, tôi cho bọn họ suy nghĩ một tháng về sách lược tiêu thụ, phương pháp và sáng ý tiêu thụ nghĩ ra vẫn không bằng cậu nói vài phút..." Trương Tuyết Bách bưng trà sữa lên, uống một ngụm.

Bên cạnh ghế hai người xuất hiện mấy người đàn ông vào, không biết là cố ý hay vô tình, trực tiếp đâm vào khuỷu tay Dương Tử Hiên đang khoác lên chỗ tựa lưng, làm cho cánh tay mạnh mẽ va chạm vào thân thể Trương Tuyết Bách.

Tay cầm ly trà sữa của Dương Tử Hiên bị va chạm như vậy, cả chén trà sữa đều bắn đến trước ngực Trương Tuyết Bách, làm ướt hết cả váy trước ngực.

"... Các vị đi đường thế nào vậy!" Dương Tử Hiên nhíu mày, vội vàng rút khăn tay trên mặt bàn ra, hỗ trợ lau một mảng sữa trước ngực Trương Tuyết Bách.

Đợi tay va chạm vào một khu vực mềm mại, Dương Tử Hiên mới cảm thấy không đúng, cầm khăn tay trong tay đưa cho Trương Tuyết Bách.

"Để tôi tự mình làm..." Trương Tuyết Bách nhất thời không kịp phản ứng, Dương Tử Hiên vừa đưa khăn tay lên, lau ở trước ngực nàng, Trương Tuyết Bách lập tức tỉnh lại, trên mặt xinh đẹp nhất thời phủ kín một tầng đỏ ửng.

Vài người đàn ông đi vào nhìn thấy Dương Tử Hiên và Trương Tuyết Bách đều ăn mặc một thân ngăn nắp, cũng có thể suy đoán ra hai người này đều có chút địa vị.

Bị Dương Tử Hiên quát một tiếng như vậy, cũng không dám tỏ ý kiến gì, vội vàng tới xin lỗi...

"Quấy rầy ngài và phu nhân của ngài, trà sữa tốn mất bao nhiêu tiền, tôi sẽ bồi thường..."

Thanh niên đụng phải Dương Tử Hiên đeo kính mắt, xem ra cũng là học trò, nhìn thấy tuyệt thế dung quang nhan của Trương Tuyết Bách, giọng nói bắt đầu cà lăm.

Vừa nghe thấy mấy từ "phu nhân của ngài", trên mặt Trương Tuyết Bách càng thêm đỏ, không nói gì.

Dương Tử Hiên cũng không uốn nắn tin tức không đúng trong lời hắn nói, chỉ nhàn nhạt nói: "Coi như hết!"

...

Tháng tám, ngày thứ 3, buổi chiều, bao phủ bên trong không khí tranh chấp ngoại giao ở La Phù tỉnh, một hồi hội nghị thường ủy Tỉnh ủy sắp diễn ra.

Chu Trì Khôn lén đi tìm các thường ủy nói chuyện, cơ bản đều biết lập trường và thái độ của các thường ủy đối với lần tranh chấp ngoại giao này, về sau, liền tuyên bố tổ chức hội nghị thường ủy, thảo luận làm sao để giải quyết vấn đề ngoại giao lần này.

Nhưng cả hội nghị vẫn rơi vào giằng co trạng thái, Nhậm Đoàn kiên trì ý kiến của riêng mình, suy nghĩ vì đại cục kinh tế, cần thận trọng cân nhắc thái độ đánh trả ở phương diện người Nhật Bản, dù sao, tranh cãi tại phố Trung Hưng, đã có bảy tám người Nhật Bản bị dân chúng đánh đến bị thương.

Nhưng Hoàng Văn Thanh vẫn trước sau như một, cường ngạnh yêu cầu nghiêm trị người Nhật Bản, Hoàng Trấn Đông và Trương Á Đông ào ào tỏ vẻ ủng hộ.

Hội nghị một lần nữa rơi vào trạng thái giằng co.

Chu Trì Khôn bởi vì không rõ thái độ trung ương thế nào, cũng không dám đơn giản ủng hộ một phương, chỉ có thể đẩy đề tài thảo luận này về phía sau.

"Sách lược xử lý tranh cãi ngoại giao cần thận trọng, nhưng công tác hằng ngày ở Tỉnh ủy ủy ban tỉnh chúng ta vẫn phải vận hành theo lẽ thường, không thể bị chuyện này quấy nhiễu.”

“Hiện tại kinh tế tỉnh chúng ta đã rớt lại phía sau, tôi cảm thấy chính sách kêu gọi đầu tư của chúng ta rất quan trọng, cần làm sống bàn cờ kinh tế quốc hữu này!”

“Quốc gia và trung ương cũng càng lúc càng coi trọng vấn đề làm sống dậy xí nghiệp quốc hữu, hiện tại, xí nghiệp quốc hữu, đứa con trai trưởng của nước cộng hoà ngày xưa này, đã biến thành chướng ngại vật làm chúng ta chậm phát triển tiến lên.”

“Hàng năm đều cắn nuốt một đống tài chính phụ cấp và ngân hàng cho vay, đã tạo thành một thứ làm người ta cực kỳ bất mãn, mười xí nghiệp nhà nước tám lỗ vốn, đây là sự thật." Trần Chí Ôn một mực trầm mặc, bảo trì thái độ trung lập bỗng nhiên nói một câu như vậy, lập tức hấp dẫn toàn bộ chú ý của các thường ủy, tất cả lập tức vểnh tai lắng nghe.

"Vậy thì, xin hỏi đồng chí Chí Ôn, anh cảm thấy công tác thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước này, làm sao để bắt đầu thực hiện đây, thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước, xác thực cũng nên nhóm vào các công tác trọng điểm sắp tới của Tỉnh ủy ủy ban tỉnh chúng ta." Chu Trì Khôn có nhiều hứng thú hỏi.

Hắn vừa hỏi, lại dẫn dắt phương hướng đề tài rời đi rồi, hôm nay hắn cũng không muốn tiếp tục tranh cãi trên vấn đề ngoại giao, các thường ủy tiếp tục tranh đấu gay gắt trên vấn đề này, sẽ làm nổi bật chỗ khuyết thiếu trong năng lực cân bằng của bản thân Chu Trì Khôn, hắn đương nhiên không muốn tiếp tục bàn tán vô ích về vấn đề ngoại giao.

"Công tác Ủy ban hoạch định chính sách mấy năm này một mực khuyết thiếu quyết đoán, tôi cảm thấy cần phải rót lực lượng mới vào bên trong nó!" Trần Chí Ôn cũng là đến có chuẩn bị, thoáng cái liền nói ra ý nghĩ của mình.

Lời vừa nói ra, sắc mặt Trương Á Đông, Hoàng Văn Thanh, hai thường ủy hệ thống chính phủ lập tức biến hóa.

Không nghĩ tới, Trần Chí Ôn vậy mà lại động tâm tư với Ủy ban hoạch định chính sách, hắn nói ngay tại thời khắc mấu chốt đang tổ chức hội thường ủy này, đúng là cực kỳ muốn chết, nhất là đối với Hoàng Văn Thanh.

Hiện tại, bởi vì Hoàng Văn Thanh đấu tranh cãi ngoại giao cùng Nhậm Đoàn, bởi vì hắn được nhiều thường ủy ủng hộ, mới không kiêng nể và không sợ hãi gì.

Nhưng Trần Chí Ôn tại mẫn cảm thời khắc này, đưa ra việc đổi tướng với Ủy ban hoạch định chính sách, nếu như Hoàng Văn Thanh phản đối giống như trước kia, chỉ sợ sẽ lập tức chọc giận Trần Chí Ôn và Tôn Thanh Vân, hai thường ủy quan trọng trước kia vẫn luôn trầm mặc đối với tranh cãi ngoại giao, ngả về một phương Nhậm Đoàn, vậy thì Hoàng Văn Thanh không có nhiều phần thắng rồi.

"Hả? Dường như đồng chí Chí Ôn có ý kiến của mình đối với Ủy ban hoạch định chính sách?" Chu Trì Khôn tỏ ra là mình có nhiều hứng thú, hỏi.

"Ủy ban hoạch định chính sách bây giờ còn thiếu một phó chủ nhiệm!" Trần Chí Ôn cũng không thoáng cái lộ ra lá bài tẩy của mình, cầm lấy nước trà trên mặt bàn, nhấp một hớp.

"Đồng chí Chí Ôn, chắc trong lòng anh có người thích hợp để chọn lựa rồi chứ?" Tôn Thanh Vân, với tư cách phó bí thư được phân công quản lý công tác tổ chức và công tác đảng, nhanh chóng phối hợp mở miệng hỏi.

"Có! Tôi cảm thấy đồng chí Dương Tử Hiên, người đang kiêm chức sở giám sát và Tỉnh ủy có thể đảm nhiệm phần công tác này... Dù sao thì cũng đã kiêm nhiệm công tác sở giám sát, cũng dễ dàng tiến thêm một bước, kiêm nhiệm luôn cả vị trí phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách này..."

Tuy Trần Chí Ôn không được phân công tác quản nhân sự, nhưng tái cơ cấu là nghành Trần Chí Ôn được phân công quản lý, đối với người phụ trách trong nghành, Trần Chí Ôn có quyền lên tiếng khá lớn.

"Có thể sẽ bận không chịu nổi hay không, hiện tại đồng chí Dương Tử Hiên đã kiêm nhiệm hai chức vụ quan trọng, vừa được phân công quản lý phòng một kiểm tra kỷ luật cùng phòng hai kiểm tra kỷ luật Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, còn phụ trách xử lý công tác vụn vặt hằng ngày ở sở giám sát!”

“Ngoài ra còn là một người phụ trách chủ yếu trong bão táp trong sạch hoá bộ máy chính trị, nếu lại kiêm nhiệm một chức phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, có thể làm cho hắn quá bề bộn không..."

Hoàng Văn Thanh không trực tiếp mở miệng, Trương Á Đông liền mở miệng phản đối, Trương Á Đông cũng không có gì xa lạ đối với Dương Tử Hiên, trong lòng cũng không có cảm tình gì.

Tại khu công nghiệp kinh tế Nam Hồ, thiếu chút nữa đã làm cho đứa cháu trai hắn trọn đời không thể xoay người, nếu như không phải đứa cháu trai kia hơi thu liễm một tý, khi vụ án Dương Tân xảy ra, đã bị Dương Tử Hiên đứng ở phía sau màn đâm một đao, đầu rơi máu chảy rồi.

"Có thể phiền được sao! Đồng chí Dương Tử Hiên đã từng lịch lãm rèn luyện qua nhiều cương vị, hiện tại, huyện minh tinh trong toàn bộ tỉnh —— Hồng Thủy huyện, chính là từ thời điểm hắn đảm nhiệm chủ tịch huyện mới bắt đầu phát triển!”

“Cảnh khu Thiên Mã núi nổi tiếng, là do hắn tự mình kéo đầu tư đến, thí nghiệm cải cách xí nghiệp nhà nước tại Hồng Thủy huyện, đã được tòa báo liệt vào những vụ việc kinh điển...”

“Về phần khu công nghiệp Nam Hồ, tin tưởng mọi người đang ngồi cũng không lạ lẫm gì, năm trước, trong tăng trưởng gdp toàn bộ tỉnh xếp hàng thứ nhất, vượt xa khu xếp hạng thứ hai, tiến cử tập đoàn Hiện Hải Đài Loan vào đầu tư, đưa lên ngựa mấy cái dây chuyền sản xuất liên hoàn, hấp dẫn rất nhiều xí nghiệp điện tử tham gia vào dây chuyền liên hoàn..."

Trần Chí Ôn chậm rãi nói: "Một cán bộ quen thuộc công tác kinh tế và công tác cải cách như vậy, nên để cho anh ta phát huy tại các lĩnh vực khác mới tốt..."

Chu Trì Khôn hơi híp hai con mắt lại, nhìn Tôn Thanh Vân và Trần Chí Ôn kẻ xướng người hoạ, còn có cả sắc mặt khó coi của Hoàng Văn Thanh, bỗng nhiên cười cười nói: "Dương Tử Hiên này, tôi cũng có chút ấn tượng, có phải là thằng nhóc trước đó không lâu từng chủ đạo án An Thuyền à?”

“Uhm, thằng nhóc này khá trẻ tuổi, Chí Ôn đồng chí đã coi trọng hắn như vậy, tôi lại không có ý kiến gì, đồng chí Thanh Vân, anh xem thế nào?"

"Tôi cũng đồng ý với cách nhìn của đồng chí Chí Ôn, tổ chức chúng ta dùng người, không nên bám vào một khuôn mẫu, thân kiêm nhiều chức cũng không phải là công việc gì mới lạ, chỉ sợ cán bộ cao cấp trong tỉnh chúng ta không có mấy người không kiêm mấy chức vụ, đây cũng là để hưởng ứng lời hiệu triệu giản cơ cấu nhân sự của trung ương, phòng ngừa các nhân viên trong cơ quan nhiều hơn cả việc..."

Sắc mặt Hoàng Văn Thanh lại càng khó coi.

"Các đồng chí, các vị có ý kiến gì không?" Chu Trì Khôn bình tĩnh nói.

Mấy thường ủy khác đều là hai mặt nhìn nhau, phó bí thư Tỉnh ủy, bí thư Tỉnh ủy đều gật đầu, ai dám cảm thấy không được, nhảy ra phản đối đây?

"Không có ý kiến, cứ xác định như vậy ra đi, để đồng chí Dương Tử Hiên kiêm nhiệm chức phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách tỉnh, chủ yếu chịu trách nhiệm về nội dung xí nghiệp quốc hữu trực thuộc tỉnh..."

Sắc mặt Hoàng Văn Thanh biến thành ngăm đen, rất khó coi, tuy không thích Dương Tử Hiên, thậm chí rất là chán ghét Dương Tử Hiên, nhưng lúc này vẫn phải chịu đựng.

Chứng kiến Hoàng Văn Thanh tức đến mức mặt biến thành đen, Nhậm Đoàn hiểu ý im lặng.

Chu Trì Khôn nói bổ sung một câu "chịu trách nhiệm khối nội dung xí nghiệp quốc hữu trực thuộc tỉnh", đúng là cực kỳ đúng chỗ, ngay cả phân công cho Dương Tử Hiên cũng cố định luôn.

Hoàng Văn Thanh muốn thông qua phân công an bài để biên giới hóa Dương Tử Hiên bên trong Ủy ban hoạch định chính sách tỉnh, sợ rằng chỉ là một loại hy vọng xa vời.

Tuy rất không muốn Dương Tử Hiên chọc một cước vào Ủy ban hoạch định chính sách tỉnh, nhưng bờ môi Hoàng Văn Thanh vẫn đóng chặt lại, không thể phát biểu ý kiến phản đối.

Trong thời kỳ mẫn cảm này, không thể thoáng cái liền đắc tội sạch sẽ Tôn Thanh Vân và Trần Chí Ôn, hai thường ủy quan trọng bậc nhất trong tỉnh này.

Chứng kiến khuôn mặt Hoàng Văn Thanh đen lên, đáy lòng Chu Trì Khôn cũng cảm thấy một hồi thoải mái, trong khoảng thời gian này bị Hoàng Văn Thanh giơ cờ tranh cãi chính nghĩa ngoại giao, ép đến mức trong lòng cảm thấy buồn bực, lúc này có thể đánh trả một đòn, vẫn rất thoải mái.

Trần Chí Ôn cười cười, mượn thế Chu Trì Khôn, quả nhiên là dễ xử lý mọi chuyện.

Chỉ là, Chu Trì Khôn cũng không có ý gì tốt, trước kia Hoàng Văn Thanh đã đưa ra phương hướng thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước rồi, ý đồ thông qua thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước để biểu hiện với trung ương về năng lực làm kinh tế của mình, Chu Trì Khôn không thể ngăn cản.

Nhưng tại Ủy ban hoạch định chính sách tỉnh, một cơ cấu thực quyền như vậy, đưa Dương Tử Hiên, một hạt cát như vậy vào, chỉ sợ Hoàng Văn Thanh muốn thuận lợi thi triển kế hoạch cải cách xí nghiệp nhà nước của hắn, sẽ không dễ dàng như vậy.

...

Thời điểm biết mình tiếp nhận vị trí phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách tỉnh, Dương Tử Hiên đang rong ruổi trên người Trương Bích Tiêu, nghe được âm thanh hùng hậu của Trần Chí Ôn trong điện thoại, Dương Tử Hiên lập tức đình chỉ động tác, đè nén hơi thở dốc.

Dương Tử Hiên rất ít khi lừa gạt Trương Bích Tiêu trên mặt công sự, nhận được điện thoại của lãnh đạo, cũng sẽ không tránh mặt nàng, một cái động tác nho nhỏ như vậy, thật sự để Trương Bích Tiêu có cảm giác được tín nhiệm.

Bình thường, thời điểm làm việc, có điện thoại đánh tới, Dương Tử Hiên đều nói năm ba câu cho xong, không để cho điện thoại quét hét hào hứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.