"Lão Lưu, năm đó anh đi bộ đội, rốt cuộc có bao nhiêu chiến hữu sống tương đối tốt, chuyển nghề xong, tâm tính vẫn chưa bị xã hội này nhuộm đen vậy?" Dương Tử Hiên ở phía sau, yên lặng hút thuốc hút.
Hiện tại là xác thực hắn cũng cần một đám người như vậy, Lưu Bất Khắc là tài xế của hắn, cũng có thân phận hành chính, nhiều khi không dễ ra mặt giúp Dương Tử Hiên làm việc.
Bởi vậy, Dương Tử Hiên liền nổi lên suy nghĩ, muốn lôi kéo một nhóm người làm việc cho mình.
Dù sao, Trương Bích Tiêu và Tô Ban Mai chỉ là hai cô gái, làm việc trong công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, theo tài phú tích lũy càng lúc càng nhiều, an toàn cũng trở thành vấn đề cần quan tâm hàng đầu.
"Còn có mấy người nữa, cũng không nhiều, không ít chiến hữu về nhà, đều trở nên lõi đời, khéo đưa đẩy, tâm tính mơ hồ, không còn tâm tính đơn thuần như bộ đội năm đó..."
Lưu Bất Khắc có chút rầu rĩ hút thuốc nói: "Không có gì là sai, tôi cũng có thể giải thích, người luôn phải thích ứng với xã hội, tôi tương đối may mắn nên mới gặp được ngài, nhưng đâu phải mỗi người đều may mắn như vậy, bọn hắn cũng phải sống, phải khuất phục trước cơn lốc xã hội..."
"Có mấy người cũng không tệ rồi, anh xem lúc nào có thể tụ tập bọn họ lại, an bài đến đội bảo vệ công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, có một số việc, anh cũng không nên ra mặt, bọn hắn mang khuôn mặt xa, rất dễ ra mặt làm việc..." Dương Tử Hiên hút thuốc nói.
Hành tẩu tại quan trường, tuy phải đi đứng một cách ngay ngắn, nhưng loại tầng lớp và lĩnh vực màu đen này, cũng nhất định phải tiếp xúc và bồi dưỡng cho riêng mình.
Lưu Bất Khắc gật gật đầu, nói: "Bọn hắn đều tản mát ở các nơi trong tỉnh, chuyển nghề xong, cuộc sống của bọn hắn cũng không phải đặc biệt tốt, công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích đãi ngộ rất nhiều, tăng thêm quan hệ của tôi nữa, chắc bọn hắn sẽ đồng ý gia nhập thôi..."
Dương Tử Hiên gật gật đầu, không tiếp tục nói chuyện, mà là lấy ảnh chụp ngày hôm qua của Lưu Bất Khắc ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp và đoan trang trên tấm ảnh này, trong nội tâm thầm thở dài.
Hắn cũng không xa lạ gì đối với người con gái này—— Nhật Tỉnh Hạ Mộc, trong trí nhớ, vào trung kỳ thập niên 90, nàng tiến vào hoàng triều Nhật Bản, trở thành hoàng tử phi.
Dương Tử Hiên chưa từng đọc truyện kể về nàng, nhưng đối với cuộc sống của nàng, báo chí trong nước cũng có nhiều công bố.
Trước khi kết hôn từng công tác tại bộ ngoại giao Nhật Bản, là quan chức ngoại giao nổi tiếng, tốt nghiệp ở đại học Âu Mỹ danh giá, sau khi gả vào hoàng thất, một mực được hơn một trăm triệu dân chúng Nhật Bản kỳ vọng sinh ra tân hoàng tử.
Áp lực cực lớn làm cho tinh thần nàng nhiều lần sụp đổ, cuối cùng bị chẩn đoán bị bệnh áp lực tinh thần, lần cuối cùng hiện ra tại trước mặt công chúng, vẻ mặt đã mang đầy thần sắc có bệnh.
Lúc ấy Dương Tử Hiên nhìn vào, cũng cảm thấy cực kỳ rung động, rất khó tưởng tượng, quan chức ngoại giao xinh đẹp xông pha kinh doanh trên chính giới quốc tế kia, lại bị áp lực cuộc sống hoàng thất và cuộc sống nuôi nhốt đè ép thành bộ dáng như vậy.
Với tư cách hoàng phi hoàng thất, vốn nên thường xuyên được đại biểu quốc gia, dự họp các loại hoạt động ngoại giao, nhưng số lần Nhật Tỉnh Hạ Mộc tiếp đãi khách ngoại quốc rất rải rác, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Một lần cuối cùng nàng xuất hiện, là dự họp trong hoạt động hội chữ Thập Đỏ Nhật Bản, hơn năm sau lại không hề lộ diện.
Lúc ấy bên ngoài có truyền thông nói Nhật Tỉnh Hạ Mộc đã chết bệnh, thậm chí còn có phóng viên nổi tiếng xuất bản sách vở, vạch trần chiều sâu về việc chết bệnh Nhật Tỉnh Hạ Mộc bởi vì chứng trầm cảm lúc ấy.
Nhưng tin tức đối với dân chúng trong nước, chỉ là việc sở ngoại vụ Nhật Bản lúc ấy lập tức nhảy ra, chỉ trích nội dung cuốn sách là không thật, hơn nữa còn yêu cầu phóng viên xin lỗi, hủy bỏ kế hoạch xuất bản cuốn sách ở Nhật.
Rất khó lý giải và tưởng tượng, một đóa hoa anh đào xinh đẹp như vậy, vốn nên là trở thành một phong cảnh đẹp trên chiến tuyến ngoại giao, vậy mà cuối cùng lại bị phong bế trong lồng giam, lặng yên tàn lụi không một tiếng động.
Không biết kiếp này, vận mệnh chờ đợi nàng, có phải là cũng là một hồi hôn nhân hoa lệ rồi biến mất không một tiếng động? Còn có cả chứng trầm cảm nặng nề và lỗ đen tử vong....
Đang tại thời điểm miên man suy nghĩ, đám người Nhật Bản này vẫn đến đúng hạn.
Dẫn đầu đi đến bên Tây Hồ, chính là hai phóng viên tin tức mặt trời mới mọc trú đóng tại Trung Quốc, trên người có những nét dung mạo đặc thù của người Nhật Bản, thân thể không cao, tóc dài quấn trên trán, thoạt nhìn có chút hèn mọn bỉ ổi.
"Oda Quân, Tây Đầu Quân, Hạ Mộc tiểu thư...tin tức các vị phải cần, chúng tôi đều mang đến..." Một người trong hai phóng viên tin tức mặt trời mới mọc cầm một xấp tài liệu, đưa cho cùng Nhật Tỉnh Hạ Mộc và hai người người đàn ông.
Dương Tử Hiên chú ý tới, sắc mặt hai phóng viên tin tức mặt trời mới mọc đều cực kỳ nghiêm túc, chỉ nhìn thẳng vào khuôn mặt Nhật Tỉnh Hạ Mộc.
Xem ra, Oda, Tây Đầu và Nhật Tỉnh Hạ Mộc này giống nhau, đều là nhân viên ngoại giao bộ ngoại vụ Nhật Bản, nhưng không biết xấp tài liệu kia là viết về cái gì, nếu như không phải sợ đánh rắn động cỏ, Dương Tử Hiên thật sự muốn cùng lão Lưu tiến lên chém giết cướp về.
"Dương sở, có nên động thủ không..." Lưu Bất Khắc chứng kiến bọn hắn đang chuyển giao tư liệu, hiện tại động thủ, có thể cướp được tư liệu, không được cũng không mất gì, ở trong mắt Lưu Bất Khắc, trong tư liệu kia khẳng định có rất nhiều bí mật không thể để cho ai biết.
"Không vội, hai phóng viên này không trốn thoát đâu, chúng ta cứ nhìn chằm chằm vào hai tên phóng viên này, không sợ không thể từ trong miệng bọn hắn lấy ra một vài đồ vật..."
...
Từ xế chiều, trên đường lớn Bắc Sơn, một kiến trúc bị coi là nơi cất chứa quyền lực thần bí nhất La Phù tỉnh, trong lễ đường toàn một mảnh trầm mặc, nhưng không khí trong lễ đường vẫn đầy khí thế giương cung bạt kiếm.
Ngồi ở trung ương bàn hội nghị hình trứng, Chu Trì Khôn là người chủ trì hội nghị thường ủy Tỉnh ủy lần này.
Lúc này sắc mặt hắn rất nghiêm trọng, bờ môi đóng chặt lại, muốn nói lại thôi, trong nội tâm hiện lên một cảm giác đắng như dang uống nước vối, hội nghị thường ủy hôm nay không thể phát triển theo phương hướng hắn hi vọng.
Ngay từ đầu hội thường ủy, Nhậm Đoàn liền công khai cho thấy thái độ của mình, vấn đề lần tranh cãi ngoại giao này cực kỳ nghiêm trọng, nên xử lý khiêm tốn, kinh động đến mức để trung ương nhúng tay, phái tổ điều tra xuống xử lý, chỉ sợ sẽ là một đả kích đối với Tỉnh ủy ủy ban tỉnh La Phù.
Nhậm Đoàn vừa đưa ra quan điểm như vậy, đã bị Hoàng Văn Thanh bắn pháo đánh trở về.
So sánh với chủ tịch tỉnh Giang Nam, tỉnh Nam Tô, và bốn tỉnh kinh tế lớn chiếm giữ kinh tế cả nước, tỉnh La Phù ở trung bộ có số lượng nhân khẩu rất lớn, nhưng về kinh tế, lại có vẻ ảm đạm không ánh sáng..
Đây mới là việc Chu Trì Khôn muốn cân nhắc, hắn cũng không nhất định phải thiên vị người Nhật Bản, chỉ cần không tạo thành việc xí nghiệp Nhật Bản lui lại quy mô lớn, hắn cũng sẽ không nhúng tay, hơn nữa còn xử lý thẳng thắn hoặc thờ ơ lạnh nhạt.
Nhưng Nhậm Đoàn lại khác, mâu thuẫn giữa hắn và Hoàng Văn Thanh đã công khai hóa, vì bảo vệ mặt mũi của chính hắn, lần này vô luận hắn làm ra sao, đều phải thiên vị người Nhật Bản, tuy hắn cũng không có cảm tình gì đối với người Nhật Bản, nhưng chính khách vĩnh viễn không thể mang theo yêu ghét cá nhân vào các vấn đề quan trọng trên chính trường.
...
Bóng đêm đen tối, ban ngày sáng chói, có ban ngày cùng đêm tối luân chuyển, diễn sinh ra rất nhiều tranh cãi trên thế gian.
Lúc này Dương Tử Hiên và Lưu Bất Khắc đang ở trong một quán rượu uống rượu, tay lắc lắc chiếc cốc chân dài, rượu đỏ trong cốc lắc lư, tiếng cộng hưởng chói tai vang lên.
Thành phố Tây Hồ được công nhận là khu nghỉ dưỡng cấp quốc gia, từ lúc triều Tống, nghiệp giải trí tại đây cũng đã cực kỳ phát đạt.
Thanh lâu mọc khắp nơi trên đất, gió mát thổi đến làm du khách say, quán bar Dương Tử Hiên và Lưu Bất Khắc ngồi, chính là một trong những quán bar nổi danh nhất thành phố Tây Hồ—— quán bar Nhạc Phường!
Danh tự rất trang nhã, bên trong trang hoàng vô cùng hoành tráng, cho dù dùng kinh nghiệm của Dương Tử Hiên, người đi trước hơn hai mươi năm để đánh giá, quán bar này ở trên mặt trang trí cũng có thể coi như trung cao cấp, tại niên đại này, đương nhiên có thể được xưng là cao cấp.
Đương nhiên, cái để quán bar phát triển, không phải dựa vào các thiết bị lắp đặt đắt hay rẻ, mà là dựa vào Software —— chất lượng phục vụ các loại dịch vụ.
Các mặt hàng tiểu thư qua lại trong này, ở trong mắt Dương Tử Hiên, cũng không tính toán là quá kém, khuôn mặt Dương Tử Hiên góc cạnh rõ ràng, đứng chỗ quầy bar trong chốc lát, không thiếu cô gái đi đến gần, có người trường hoạt động ăn bánh trả tiền tại quán bar, cũng có người thuần túy vì một đêm sung sướng.
"Hai phóng viên tin tức mặt trời mới mọc đều tới nơi này săn bắn gái, liên tục mấy đêm đều là như thế..." Lưu Bất Khắc đứng ở bên cạnh Dương Tử Hiên, khiêm tốn nói.
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói chuyện giết thời gian cùng một mỹ nữ đến gần bên người mình, Dương Tử Hiên không phải thiếu niên mười sáu tuổi trẻ trung không biết vị gái, mỹ nữ kiểu như vậy, không làm dục vọng của hắn bùng dậy nổi, nhưng nhìn cho đẹp mắt vẫn còn tàm tạm, lúc cô gái nói chuyện cùng Dương Tử Hiên, thân thể luôn cúi thấp xuống, vòng một cứ lộ ra.
Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên một nụ cười cười xấu xa, làm bộ như rượu đỏ trong tay bị đụng vào cạnh bàn, hất tới ngực cô gái.
Cô gái rất phối hợp, thấp giọng hét lên một tiếng, lấy khăn tay ra lau vài cái trước ngực, thời điểm lau, cổ áo quanh bộ ngực tụt xuống, lộ ra càng nhiều da thịt bầu ngực tuyết trắng, để Dương Tử Hiên no mắt nhìn vào.
"Nhà khách tôi ở rất gần chỗ này, có muốn đi lên ngồi một chút không..." Cô gái nhìn thấy động tác làm rơi vãi rượu đỏ của Dương Tử Hiên, liền biết hắn không phải là lần đầu tiên đùa người ở quán bar, tăng thêm Dương Tử Hiên rất đẹp trai, quần áo giá trị xa xỉ, thời đại này, không có mấy người mặc một thân Kỷ Phạm Hi, thật sự khiến cô gái hơi mê muội.
"Đến rồi!"
Dương Tử Hiên đang muốn lấy cớ lừa gạt một tý, liền nhìn thấy hai phóng viên tin tức mặt trời mới mọc kia cất bước tiến đến, vội quay đầu nói với Lưu Bất Khắc.
Tùy tiện tìm cái cớ đuổi cô bé kia đi, Dương Tử Hiên cùng Lưu Bất Khắc chậm rãi theo đuôi hai người Nhật Bản.
"Lát nữa, anh giả dạng là quốc an, đi vào phòng thăm dò..."
Dương Tử Hiên thấp giọng phân phó Lưu Bất Khắc: "Tôi đi bốn phía, dẫn dắt chút ít phục vụ viên và đám người xung quanh rời đi..."
"Hàng họ nơi đây thật đúng là khá tốt..." Hai phóng viên tin tức mặt trời mới mọc vừa đi vào, đã bị các cô gái trong này làm cho hoa mắt mê muội.
"Cùng so sánh với những mặt hàng giá cao ở Shinjuku kia thì không được, nhưng cũng tàm tạm..."
Shinjuku là nơi bướm hoa nổi tiếng Nhật Bản, hai người Nhật Bản này cũng quen việc dễ làm, ôm hai cô gái trả tiền phục vụ trong quán rượu, bắt đầu uống rượu.
"Cameras phải chuẩn bị tốt..." Dương Tử Hiên đưa tay vào trong túi, rút ra hai bộ cameras, đưa một bộ cho Lưu Bất Khắc.
Uống rượu trong chốc lát, hai phóng viên Nhật Bản và các cô gái cũng bắt đầu nóng lòng rồi, nhiệt độ cơ thể tăng lên kịch liệt, cùng song song ra cửa, đi đến khách sạn bên cạnh quán bar.
Thời gian đã là rạng sáng, nơi đây cũng không phải khu vực phồn hoa nhất thành phố Tây Hồ, đèn đường cũng cách thật xa mới có một chiếc, lại dễ dàng để rất nhiều nam nữ khát khao trong quán Nhạc Phường thể hiện mình trong bóng đêm.
Ở cửa ra vào, có thể nhìn thấy mấy cô gái ăn mặc xộc xệch, lộ ra mảng lớn da thịt tuyết trắng trên đùi, hút thuốc, ánh mắt tìm kiếm đàn ông vào cửa.
Quán bar Nhạc Phường có thể mở cửa ở thành phố Tây Hồ, bản thân tự nhiên cũng rất có bối cảnh, trong các nghành liên quan ở thành phố Tây Hồ, cũng có một bộ phận lực lượng ủng hộ, Dương Tử Hiên không muốn kinh động thế lực chính phủ tỉnh Giang Nam, chỉ có thể làm việc khiêm tốn.
Ngọn đèn đen tối, cả con con đường đều có vẻ tĩnh mịch yên lặng, hai bên đường đi là cây ngô đồng cao lớn, gần quán bar Nhạc Phường là một khách sạn.
Dương Tử Hiên hút thuốc, đợi Lưu Bất Khắc đi vào trước, hắn mới chậm rãi thuê một gian phòng tại quầy phục vụ, tiêu trừ địch ý của các nhân viên an ninh đứng ở cửa ra vào.
Mở khách sạn ở nơi này, các bảo vệ đứng xung quanh chắc chắn không phải thùng cơm trang trí, điểm ấy từ ánh mắt cảnh giác của các bảo vệ cửa ra vào là có thể thấy được.
Một cái khách sạn, gia tăng thêm quán bar đỉnh cấp nằm bên, chính là sự phối hợp tuyệt vời, thậm chí dựa vào trực giác, Dương Tử Hiên có thể đoán được khách sạn và quán bar Nhạc Phường này có cùng một ông trùm giấu mặt.
Trị an trong khách sạn không phải đặc biệt tốt, hành lang xếp đặt thiết kế ngọn đèn vô cùng tối, tuy cũng có hệ thống giám sát và điều khiển, nhưng có rất nhiều góc chết, như vậy cũng dễ dàng để cho các cặp đôi nam nữ có thể làm càn, tằng tịu với nhau trong gian hành lang này trước khi vào phòng.
Hai người Nhật Bản là loại người thực dụng, hai cô gái cũng là dạng phục vụ trả tiền, thuê một gian phòng lầu hai, vẫn chưa đống cửa phòng, liền vội vàng cởi quần, móc gì đó ra, nhét vào.
Lên tới lầu hai, Dương Tử Hiên tùy tiện đi qua vài gian phòng, đều có thể nghe được tiếng rên rỉ, hầu hết đều là người từ quán bar bên cạnh chạy tới.
Nhưng thời điểm người Nhật Bản làm việc lại phát ra tiếng nói khác, còn có cả hai tiểu thư rên rỉ, đã để cho Dương Tử Hiên tìm được chuẩn xác vị trí cửa phòng, Lưu Bất Khắc đang nhàn nhã móc Cameras từ trong túi ra, chuẩn bị đi vào.
"Tôi ở bên ngoài canh chừng, anh đi vào chụp ảnh lấy chứng cứ..." Dương Tử Hiên hạ giọng nói, trình độ tiếng Trung hai phóng viên tin tức mặt trời mới mọc cũng không kém, nói lớn tiếng một chút có thể sẽ kinh động đến người bên trong.
"Có nên khống chế người không?" Lưu Bất Khắc hỏi.
"Mấu chốt là chụp ảnh, chụp được ảnh rồi, về sau, chứng kiến bọn hắn có cái giấy chứng nhận gì, cứ cướp tới, ví dụ như chứng nhận phóng viên và ví tiền..."
Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói: "Nơi này là khách sạn, chúng ta không tiện mang người đi ra ngoài... sau khi chụp được, tốt nhất có thể khống chế cả bốn người, khóa cửa lại, chậm rãi thẩm vấn..."
Lưu Bất Khắc gật gật đầu, chậm rãi đẩy cửa phòng ra, sau đó lập tức khóa ngược cửa phòng lại, Dương Tử Hiên thì đứng canh giữ ở cửa ra vào.
Bên trong có một hồi thét lên be bé, còn có tiếng động lịch kịch phát ra, về sau, liền dần dần thở bình thường lại, qua một lúc lâu, Lưu Bất Khắc mới mở cửa, cười nói: "Dương sở, ngài tới thẩm vấn đi, tôi nghe không hiểu ngôn ngữ của bọn hắn..."
Đẩy cửa ra, miệng hai người Nhật Bản đều bị ga giường bịt chặt, hai tay bị trói tại đằng sau, hai tiểu thư cũng là quần áo không chỉnh tề, kinh hoảng nhìn Dương Tử Hiên và Lưu Bất Khắc, không biết rốt cuộc hai người kia muốn làm gì, trong ánh mắt hiện lên đầy thần sắc hoảng sợ.
Chỉ là, hai người Nhật Bản đều trần truồng, hai cô gái cơ bản cũng đang trần trụi.
Các chỗ mấu chốt đều lõa lồ trong không khí.
Lưu Bất Khắc chậm rãi cầm Cameras quay chụp ảnh trần truồng của bọn hắn, có đến hơn mười tấm ảnh.
Dương Tử Hiên không nhịn được mà cười lên một tiếng, vỗ vỗ bả vai Lưu Bất Khắc, nói: "Lão Lưu, anh cũng quá thất đức đấy, tuy người Nhật Bản đáng hận, cũng không đến mức ngay cả y phục cũng không để cho người ta mặc như vậy chứ..."
Lưu Bất Khắc giang hai tay ra, cười xấu xa nói: "Tôi cũng không muốn làm thế, nếu như không có chế ngự bọn hắn trong thời gian ngắn nhất, để cho đám người này kêu thành tiếng, đưa bảo vệ khách sạn tới, vậy thì thật là phiền toái, trong khách sạn có hai người luyện võ đấy..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]