Chương trước
Chương sau
Trong lòng tràn đầy tổn thương nhàn nhạt, kiếp trước Dương Tử Hiên thường xuyên chơi rất nhiều những cả khúc kiểu này, để cho danh tiếng của hắn khá nổi.

Âm nhạc nhu hòa, tuyệt đối tinh khiết, có thể yên ổn nhân tâm, quán bar linh hoạt kỳ ảo, ánh đèn mờ ảo, âm thanh huyên náo ầm ĩ mới vừa rồi còn bay trên không tung, lúc này đã hoàn toàn biến mất.

Trình Hiểu Điệp và Hồ Mân, Đái Mộc Cát, những người này đều đã học qua Piano, nhưng không phải mỗi người đều có được thiên phú đỉnh cao.

Trình Hiểu Điệp và Đái Mộc Cát tuy cũng luyện Piano thời gian rất lâu, nhưng trình độ không cao, chỉ là, các nàng vẫn có đủ khả năng giám định và thưởng thức, loại kỹ thuật của Dương Tử Hiên, không phải một ngày hai ngày là có thể luyện ra được.

Hồ Mân lại rất khác biệt, là người trình độ cao nhất giữa ba người, nhìn bóng lưng Dương Tử Hiên, thở dài nói: "Nếu như dùng tiêu chuẩn học viện âm nhạc hoàng gia Anh quốc để bình phán mà nói, đây là cấp tám!"

Hồ Mân cũng không đoán sai, thời điểm kiếp trước Dương Tử Hiên du học tại hải ngoại, còn tập thêm một môn âm nhạc chính thống.

Đã thi ở hải ngoại, được công nhận cấp tám ở học viện âm nhạc hoàng gia Anh quốc, cấp tám là đẳng cấp cao nhất ở Anh.

Mà không giống như học viện âm nhạc Trung Quốc, dung hợp các phong cách địa phương khác nhau, ngoài ra, bởi vì bầu không khí giáo dục Piano trong nước không chính thống, rất nhiều học viện âm nhạc giấy chứng nhận cấp mười đều là rất dễ dàng kiếm được vào tay.

Có người học cấp tốc hai ba năm, có thể ghi danh cấp mười, đẳng cấp Piano đã biến tướng, trở thành vật hi sinh cho tiền bạc.

Chỉ là, những giấy chứng nhận này đều không được hải ngoại đồng ý, ở trong nước, coi như là trúng tuyển cấp chín học viện âm nhạc quyền uy nhất, cũng chỉ là tiêu chuẩn học sinh mới nhập học học viện âm nhạc trung cấp ở nước ngoài mà thôi.

Ở trong mắt mấy người con gái như Đái Mộc Cát là một chuyện, nhưng ở trong mắt vài người Thịnh Thế, lại là một chuyện khác.

"Như lời cậu nói, tôi chỉ là một người đàn ông không có gì thú vị."

Dương Tử Hiên một lần nữa trở lại trên vị trí vừa ngồi, cười lành lạnh nói, ánh mắt nhìn Thịnh Thế, nói: "Thịnh tiên sinh cứ việc diễn tấu, chắc chắn sẽ hơn tôi nhiều."

Lần làm xấu mặt này đúng là cực kỳ mạnh mẽ.

Thịnh Thế cũng không dám lập tức phản bác, không chỉ nói bắt hắn đánh đàn, coi như là tri thức cơ bản về âm nhạc, hắn cũng không hiểu, liền hừ lạnh một tiếng, hơi chật vật đi xuống lầu.

Trình Hiểu Điệp giơ ngón tay cái về hướng Dương Tử Hiên, cười nói: "Quả nhiên là người nổi tiếng, nghe Hồ Mân nói, trình độ của cậu có thể đạt đến cấp tám ở Anh..."

Dương Tử Hiên lắc đầu, nhớ tới những việc này, luôn làm cho hắn nhớ về người phụ nữ kia, làm cho hắn hô hấp khó khăn, những trí nhớ đó đều là thứ làm đau nhức nội tâm.

Ngồi chuyến phi cơ sớm, Dương Tử Hiên về đến sân bay Tây Thành ở thành phố Tử Kim, Hồ Khải cùng Lưu Bất Khắc đã lái xe tới đây chờ hắn từ sớm.

"Mấy ngày nay có việc đặc biệt nào xảy ra không?" Dương Tử Hiên ngồi ở đuôi xe hỏi.

Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, có thể tùy ý thấy được công trường đang ầm ầm thi công, mật độ nhà lầu ở thành phố Tử Kim thành vẫn tương đối thấp, cơ cấu quy hoạch cũng không quá hoàn thiện.

Từ lúc vừa phát triển, quy hoạch thành phố Tử Kim đã rất hỗn loạn, đông một khối, tây một cái nhà lầu, không có quy củ, nếu như quan sát từ giữa không trung, thành phố Tử Kim giống như bộ quần áo toàn miếng vá, hết sức khó coi, kiếp trước thậm chí lãnh đạo trung ương đã từng phê bình qua.

Ủy ban thành phố Tử Kim có chính thức cục quy hoạch, chỉ là, cục quy hoạch đã bị thường vụ phó thị trưởng Đỗ Huy Phong chộp vào trong tay.

Đỗ Huy Phong là ở sau khi Nhậm Đoàn đảm nhiệm bí thư thị ủy mới được đề bạt đến vị trí thường vụ phó thị trưởng, bên ngoài đều cho rằng hắn là một con cờ để Nhậm Đoàn áp chế thị trưởng Tiết Kế Ngay.

Tuy nhiên, có thể làm được đến vị trí thường vụ phó thị trưởng, dù là ai cũng không phải một quân cờ để cho người khác định đoạt.

"Đỗ Huy Phong, danh tiếng người này tại thành phố Tử Kim thế nào?" Dương Tử Hiên nhìn đồng ruộng và ruộng rau lác đác hai bên đường cao tốc ngoài cửa sổ xe, hỏi.

Ngoại trừ an bài thời gian làm việc cho Dương Tử Hiên, sửa sang lại văn bản tài liệu ra, Hồ Khải còn đại biểu Dương Tử Hiên truyền đạt tinh thần các văn kiện xuống dưới, phụ trách trợ giúp Dương Tử Hiên thu thập tin tức ở các phương diện, tin tức nho nhỏ trong quan trường, Hồ Khải cũng cực kỳ chú ý đến việc thu thập.

"Cũng không tệ lắm, là người làm việc hiện thực, Thép Tím và Tím Khí là xí nghiệp trung ương, nhưng ở trên địa bàn địa phương, là do Đỗ Huy Phong phụ trách liên lạc!" Hồ Khải nghiêng đầu về phía sau, cẩn thận nói.

Dương Tử Hiên không nhịn được mà cười lên một tiếng, hai cái xí nghiệp trung ương này đều là trụ cột kinh tế và thuế cực kỳ quan trọng ở thành phố Tử Kim, mặc dù nói là xí nghiệp trung ương, nhưng lại quan hệ mật thiết cùng địa phương, trên mặt mạch máu đã sớm hòa vào với nhau.

Đỗ Huy Phong có thể ở trong lúc chính phủ phân công, bắt được hai khối nội dung phân công quan trọng như vậy, sau lưng không thể không có Nhậm Đoàn ủng hộ.

Tím Khí và Thép Tím đều ở khu Giang Đông, Đỗ Huy Phong hơn phân nửa cũng phụ trách liên lạc với các thường ủy thị ủy khu Giang Đông.

Lần này Lục Phi Bằng dẫn đầu đứng ra xử lý phòng khám dởm, trước khi làm việc đấy, Lục Phi Bằng không hề nói chuyện với những người phụ trách các khu đảng chính Giang Đông, Kiến Giang, Tử Dương, không truyền lời đến các thường ủy khu Đông Sơn, có thể nói là mấy người phụ trách đảng chính này đều bị bất ngờ, không kịp phản ứng.

Ngoài ra, hắn còn để truyền thông tố cáo khu Giang Đông mới là nơi phát sinh đầu tiên của phòng khám rởm, các khu các đều có hết, tình hình rất nghiêm trọng.

Đỗ Huy Phong, với tư cách thường vụ phó thị trưởng, vậy mà không được phân công quản lý khu Đông Sơn, một nơi chứa đầy chiến tích và động cơ kinh tế, trong lòng khẳng định không dễ chịu, lần này khu Giang Đông lại bị xếp đặt một phen, chỉ sợ khu ủy bí thư và đám khu trưởng khu Giang Đông chạy đến cáo trạng trước mặt Đỗ Huy Phong.

Dương Tử Hiên lại rất thích ý chứng kiến vết rách giữa Đỗ Huy Phong và Lục Phi Bằng trở nên sâu hoắm.

Dùng trạng thái trước mắt của Lục Phi Bằng, chỉ cần không phạm vào sai lầm quá lớn, được Nhậm Đoàn dùng lực lớn ủng hộ và Chu Trì Khôn tán thành, trong nhiệm kỳ mới sắp tới, nhậm chức thường ủy thị ủy là tất nhiên rồi.

Đợi cho Lục Phi Bằng tiến vào thường ủy, kiêm nhiệm khu ủy bí thư khu Đông Sơn, trở thành công thần tăng trưởng kinh tế cho thành phố Tử Kim, Lục Phi Bằng sẽ là một trong những đối thủ cực kỳ có lực tranh đoạt vị trí thị trưởng thành phố Tử Kim cùng Đỗ Huy Phong.

Thành lũy vững trãi, vĩnh viễn đều bị công phá từ bên trong.

Nhậm Đoàn kinh doanh thành phố Tử Kim thành thùng sắt, nhưng không phải một vết rách nhỏ cũng không có.

Giai đoạn trước Tiết Kế Ngay bị Nhậm Đoàn chèn ép rất lợi hại, hiện tại đã đã chậm rãi đánh thành cục diện hòa nhau rồi, chỉ cần Đỗ Huy Phong và Lục Phi Bằng, hai cán bộ đi lại gần với Nhậm Đoàn này làm sâu sắc mâu thuẫn, kéo chân lẫn nhau, chính là thời cơ tốt để Tiết Kế Ngay cầm quyền.

Nghĩ tới đây, Dương Tử Hiên bấm liền điện thoại văn phòng Tiết Kế Ngay, điện thoại mấy lãnh đạo chủ yếu, hắn đều nhớ kỹ.

"Kế Ngay thị trưởng, tôi là Dương Tử Hiên, gần đây vấn đề phòng khám dởm huyên náo xôn xao, chắc đã có người báo cáo kỹ càng với ngài rồi chứ?" Dương Tử Hiên cười cười nói.

Tuy phòng khám dởm đều phát sinh ở trên địa bàn thành phố Tử Kim, là khối ung nhọt ở trên người thành phố Tử Kim nhiều năm, thời gian Tiết Kế Ngay đến Tử Kim đảm nhậm thị trưởng không dài, đương nhiên không thể gán những việc đến này lên trên đầu của hắn rồi, Tiết Kế Ngay chỉ cần từ từ ngồi đó, chờ Tỉnh ủy ủy ban tỉnh bày tỏ thái độ, rồi sau đó lại chậm rãi ra tay.

Nhưng Nhậm Đoàn lại đảm nhiệm bí thư thị ủy nhiều năm, cái vấn đề phòng khám dởm này, hắn không thể trốn tránh được trách nhiệm.

"Ngày hôm qua phó thị trưởng Phùng Hữu Tài đã báo cáo kỹ càng với tôi, vấn đề tương đối nghiêm trọng, không chỉ có thành phố Tử Kim tồn tại vấn đề như vậy, nhiều thành phố tương đối phát đạt khác đều tồn tại vấn đề này!” Khóe miệng Tiết Kế Ngay hiện lên nụ cười vui vẻ.

Lần này Nhậm Đoàn cũng có chút phiền toái, Thường ủy tỉnh ủy phân công quản lý tuyên truyền Hoàng Trấn Đông thuộc về phái bản địa mới, đối với Nhậm Đoàn, một người thuộc phái từ bên ngoài đến, đúng là cực kỳ không thuận mắt, hiện tại đài phát thanh tỉnh truyền hình liên tục trú đóng ở khu Đông Sơn đưa tin, còn có vài phần báo chí, cũng bắt đầu đăng bài, còn kém một chút là dẫn vài tờ báo và phóng viên trung ương tới.

"Có một tình huống, tôi cần nói chuyện với thị trưởng Kế Ngay một chút, đoạn thời gian trước, tôi đã từng đi cùng đồng chí sở giám sát, còn có cả một vị nữ đồng chí phòng công an, điều tra nghiên cứu vấn đề phòng khám dởm tại khu Đông Sơn!”

“Lúc ấy đã có chút rắc rối, chắc là rơi vào trong lỗ tai Lục Phi Bằng rồi, về sau hắn liền cùng phó thị trưởng Phùng Hữu Tài đến nhà tìm tôi, đáng tiếc, lúc ấy tôi công tác ở kinh thành, không tiếp đãi bọn hắn, không nghĩ tới, Lục Phi Bằng thiếu kiên nhẫn như vậy, lập tức xuất thủ đối với mấy cái phòng khám dởm này..." Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên vẻ tươi cười.

Tiết Kế Ngay là nhân vật bậc nào, là người đảm nhiệm chức bí thư thị ủy năm năm tại Ba Dương, thành phố kinh tế lớn thứ hai trong tỉnh, rất gần với thành phố Tử Kim, nhân vật vô cùng cường thế, thấy tận mắt công cuộc quật khởi của một tòa thành thị, những lời Dương Tử Hiên vừa nói, Tiết Kế Ngay có thể từ trong đó nghe ra rất nhiều quan hệ, nghĩ thông suốt rất nhiều việc.

Nếu như không phải bận tâm đến hình tượng, Tiết Kế Ngay thật sự không nhịn được mà vỗ đùi cười, Dương Tử Hiên này thật đúng là phúc tướng của mình.

Trước kia Tiết Kế Ngay không rõ, Lục Phi Bằng làm sao có thể dùng thế lôi đình, nhanh chóng xuất thủ đối với phòng khám dởm như vậy, Tiết Kế Ngay còn cho là mình nhìn lầm về Lục Phi Bằng nữa.

Ở trong mắt Tiết Kế Ngay, Lục Phi Bằng là người cán bộ khôn khéo có thừa, nhưng quyết đoán còn thiếu!

Nếu như không có người phụ giúp ở phía sau, Lục Phi Bằng căn bản không có khả năng diệt trừ phòng khám dởm, xúc động lợi ích cả khu Đông Sơn, còn đắc tội với hệ thống vệ sinh và lãnh đạo phân công quản lý hệ thống vệ sinh trong toàn bộ tỉnh.

Trên người Lục Phi Bằng có khuyết điểm giống với các cán bộ xuất thân từ Đoàn hệ, lưng đứng rất thẳng, tương đối thanh liêm, nhưng chưa đầy đủ quyết đoán, khiếm khuyết kinh nghiệm, chỉ là, năng lực vẫn không tệ, nhất là tri thức lý luận kinh tế vững chắc, điểm ấy có trợ giúp rất lớn đối với Lục Phi Bằng.

"Tôi nói Tử Hiên này, lần này đúng là cậu đã dẫm đúng nhịp rồi, nếu như bị Nhậm Đoàn bí thư và Chu bí thư liên hợp lại, sợ rằng cán bộ toàn bộ tỉnh chúng ta đều phải sống ở dưới liên minh chính trị cường đại nhất!”

“Lần này cậu ném ra ngoài vấn đề phòng khám dởm, đầu tiên sẽ làm bí thư Nhậm Đoàn phải đau đầu một thời gian ngắn, chỉ sợ Chu bí thư cũng sẽ càng thêm thận trọng về việc quyết định có nên liên hợp với Nhậm Đoàn bí thư hay không, cũng cho liên minh chính trị phái bản địa kia đả kích trầm trọng!"

Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Chỉ sợ mâu thuẫn giữa phó thị trưởng Đỗ Huy Phong và Lục Phi Bằng sẽ càng sâu sắc hơn, thị trưởng Kế Ngay cũng thu hoạch không ít….."

Tiết Kế Ngay giảm thấp giọng nói xuống, cười nói: "Cậu đấy, cái thằng nhóc này, có một số việc, không nên nói trắng ra như vậy…..”

Dương Tử Hiên lạnh nhạt cười nói: "Kế Ngay thị trưởng, có lẽ ngài nên chủ động một chút, hiện tại phòng khám dởm đã được đưa ra ngoài ánh sáng, thị trưởng Kế Ngay nên chủ động một chút, để cho vấn đề phòng khám dởm hấp thụ ánh sáng, tiến hành lần thứ nhất chỉnh đốn đối với vấn đề phòng khám dởm toàn bộ thành phố, càng thêm khắc sâu các vấn đề khác nữa...."

"Hiện tại đúng là thời điểm thu hoạch, tôi cũng sẽ để cho sở giám sát gửi công văn đi các nơi, nghiêm khắc điều tra đối với phòng khám dởm toàn bộ tỉnh!”

“Sẽ nhấc lên bão táp kiểm tra đối với việc chữa bệnh, phối hợp với trong sạch hoá bộ máy chính trị Tỉnh ủy từng xác lập trước kia, tiến hành tẩy trừ đối với cán bộ hệ thống vệ sinh toàn bộ tỉnh!”

Tuy giọng nói Dương Tử Hiên rất ôn hòa, nhưng Tiết Kế Ngay không nhịn được mà rùng mình một cái, lúc này hắn mới nhớ tới, Dương Tử Hiên còn kiêm nhiệm phó tổ trưởng tiểu tổ trong sạch hoá bộ máy chính trị.

Cái danh hiệu này trước kia một mực không dùng, thanh thượng phương bảo kiếm Tỉnh ủy ban cho trước kia một mực để đó, lúc này lấy ra, xác thực sẽ trở thành một sợi dây thừng nắm chặt cổ cán bộ hệ thống vệ sinh và cán bộ giám thị nghành này trong toàn bộ tỉnh.

Vấn đề phòng khám dởm, xác thực một cái cớ vô cùng tốt để nhấc lên một hồi bão táp trong sạch hoá bộ máy chính trị.

Lúc này Tiết Kế Ngay không thể không bội phục tầm mắt rộng lớn của Dương Tử Hiên, thời điểm người khác còn đang suy nghĩ làm sao để giải quyết vấn đề phòng khám dởm lần này, hắn đã giơ dao mổ ở phía sau lưng.

Một khi khởi động bão táp trong sạch hoá bộ máy chính trị trong toàn bộ tỉnh, tất có không ít cán bộ bị tẩy trừ ra ngoài và xuống chức, tất cả những cán bộ này khẳng định sẽ dồn oán hận về hướng Lục Phi Bằng, người dẫn đầu vạch trần vấn đề này ra, liên quan đến cả người ủng hộ hắn, Nhậm Đoàn.

Mà không hề quăng oán hận về hướng Dương Tử Hiên, người chính thức cầm đao ở sau lưng này.

Tại thời điểm Dương Tử Hiên sử dụng quyền lực trong sạch hoá bộ máy chính trị Tỉnh ủy giao phó cho hắn bão, đồng thời cũng dựng nên quyền uy tuyệt đối của hắn ở hệ thống giám thị toàn bộ tỉnh.

Nếu trận tẩy trừ này tiến hành xuống dưới, chỉ sợ thanh danh uy vọng của hắn sẽ thoáng cái áp đảo Thuộc Bình, phó bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.

Trong lòng bàn tay nắm microphone của Tiết Kế Ngay cũng chảy ra đầy mồ hôi, tư duy người trẻ tuổi này quá kín đáo rồi, thời điểm người khác nghĩ đến bước một, hắn đã đi ba bước rồi, từng bước tiến lên, từng bước ép sát.

May mắn người trẻ tuổi này đứng cùng trận doanh với mình, bằng không thì có đối thủ như vậy, thật đúng là rất khó ngủ.

"Ý nghĩ này của cậu có thể báo cáo với phó bí thư Thanh Vân một tý, ông ta là người được phân công quản lý phòng tổ chức, sẽ càng hiệu quả hơn!” Tiết Kế Ngay cười nói.

Dương Tử Hiên cười ha ha, nói: "Tôi sẽ làm theo lời ngài!"

…..

Từ kinh thành đến tỉnh La Phù, ngồi chuyến phi cơ sớm mất hơn hai giờ, Dương Tử Hiên nhìn đồng hồ, hiện tại mới là mười một giờ, trở lại đại viện Tỉnh ủy cũng đến thời gian tan tầm ăn cơm rồi, Dương Tử Hiên liền phân phó Lưu Bất Khắc dừng xe ở gần một khách sạn Nhật Hàn dùng cơm.

Tnh La Phù, tại sau khi Chu Trì Khôn đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy, bắt đầu được hưởng các mối tài nguyên quan hệ hắn tích lũy tại Lỗ Đông tỉnh, quy mô kêu gọi đầu tư, nhất là các xí nghiệp Nhật Hàn.

Tỉnh Lỗ Đông và Nhật Hàn cách nhau một bãi biển hẹp, khoảng cách thẳng tắp cực kỳ gần, khai thông chuyến bay quốc tế, về sau, từ Nhật Hàn đến Thanh thành phố tỉnh Lỗ Đông cũng chỉ tốn nửa giờ mà thôi.

Chu Trì Khôn tại Lỗ Đông tỉnh đã dùng lực lớn kêu gọi đầu tư từ Nhật Hàn, tỉnh Lỗ Đông trong tổng sản lượng kinh tế cả nước cũng xếp hạng thứ ba, thăng cấp hết sức nhanh chóng, bởi vậy trung ương mới để cho hắn đến tỉnh La Phù chủ trì công tác Tỉnh ủy.

Thành phố Tử Kim cũng là một tòa thành thị có lịch sử cực kỳ đã lâu dài, từ khi Chu Trì Khôn tăng cường độ kêu gọi đầu tư, rất nhiều người Nhật Hàn đã đi vào Tử Kim.

Nhà hàng đặc sắc của Nhật Hàn liền có thị trường, trong thành phố cũng tụ tập không ít người Nhật và Hàn.

Dương Tử Hiên cùng Lưu Bất Khắc xuống xe, đây là phố Trung Hưng, con đường này tương đối phồn hoa ở khu Tử Dương, hai bên đường đi bày không ít quầy bán hàng rong, họ lớn tiếng hét lên, trong không khí toả đầy mùi thơm của đồ ăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.