"Trừ những thứ đó ra, đại học Lý Công Tử Kim là một ngành kỹ thuật nổi tiếng, sinh viên tốt nghiệp ra trường từ đây, cũng có thể dùng tiền lương hậu đãi một chút để kéo vào đến điện tử Dương Ban Mai Xích chúng ta, làm nhân tài để dành cho chúng ta." Dương Tử Hiên chậm rãi nói.
Hiện tại sinh viên vẫn được bao cấp phân phối, vẫn chưa thực hành chế độ tự túc là hạnh phúc.
Bình thường, người trong thể chế tiền lương không cao, rất nhiều người đều ào ào ngừng giữ chức, xuống biển đãi vàng, tuy bong bóng bất động sản Hải Nam đã làm mất đi một bộ phận tích cực thúc đẩy sinh viên xuống biển, nhưng chắc chắn là không thể biến thành xu thế lớn.
Bát sắt nhân viên công vụ một lần nữa trở thành món hàng cạnh tranh náo nhiệt, là chuyện mười năm sau này.
Trương Bích Tiêu dịu dàng ngoan ngoãn gật gật đầu, ngón tay nõn nà sờ lên gò má Dương Tử Hiên.
Một năm trước kia, nàng vẫn còn vì khốn cảnh gia đình của mình mà lo lo lắng lắng, còn phiền toái vì công tác bị lãnh đạo bên trên mặt quấy nhiễu suốt ngày, lúc đó, nàng không thể nghĩ tới mọi chuyện sẽ như ngày hôm nay, có thể tự nhiên nằm trong ngực người mình âu yếm như vậy.
Công tác tại điện tử Dương Ban Mai Xích, đúng là rất phong phú mà khoái hoạt.
"Người trong công ty ở trong khoảng thời gian này một mực để ý đến em, đúng không?" Dương Tử Hiên đột nhiên hỏi, tay nắm chặt bàn tay Trương Bích Tiêu.
"Cái này mà anh cũng biết?"
Trương Bích Tiêu có chút kinh ngạc, lập tức nhéo nhéo khuôn mặt nghiêm túc của Dương Tử Hiên, cười dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy? Ghen tị rồi à?"
Dương Tử Hiên thành thành thật thật gật đầu, nói: "Gần đây hàm răng đặc biệt đau xót, chắc anh đang ghen tị rồi!"
"Người ta không thèm để ý, em không thích ai hết, em chỉ thích anh, đứa trẻ xấu xa này thôi!" Trương Bích Tiêu sờ sờ gò má Dương Tử Hiên, nhìn ánh mắt lười nhác mà chán chường của Dương Tử Hiên, cười cười nói.
Cánh tay Dương Tử Hiên mạnh mẽ vỗ một cái trên bộ ngực đầy đặn của nàng, cười nói: "Đừng gọi anh là đứa trẻ xấu xa, cẩn anh không anh sẽ làm em oa oa cầu xin tha thứ đấy..."
Trong lúc nói chuyện, hai tay Dương Tử Hiên đã đưa vào trong khe rãnh trắng nõn giữa ngực nàng.
"Không nên động, em vẫn chưa tắm rửa..." Trương Bích Tiêu bị hai tay Dương Tử Hiên kích thích, tiếng thở gấp vang lên phì phì, bàn tay của hắn vốn đã rất thô ráp, sờ mó trên làn da vô cùng mịn màng của Trương Bích Tiêu, làm cho cảm xúc trào dâng đặc biệt mãnh liệt.
Thời điểm tắm rửa, Dương Tử Hiên đương nhiên cũng sẽ không buông tha nàng, hai người tắm trong phòng uyên ương, nghịch nước một thời gian ngắn, mới một lần nữa chuyển chiến trường lên trên giường.
Trương Bích Tiêu nằm ở trên, chỉ dùng một cái khăn tắm bọc lấy thân thể, hai cái đùi hết sức trắng nõn nhỏ lộ ra ở dưới, ôm gối đầu vào trong ngực, nghiêng thân thể cuộn mình, bờ mông rất tròn và đầy đặn hướng ra ngoài, bóng loáng, hơi vểnh ra phía sau lưng, vô cùng khiêu khích.
Dương Tử Hiên đúng là không chịu được hình ảnh như vậy, cánh tay ôm qua thân thể nhu nhược không có xương.
Miệng Trương Bích Tiêu phảng phất như lớp nhũ óng ánh hơi mở ra, hai mắt nhanh đóng chặt lại, không dám nhìn mắt Dương Tử Hiên, tuy đã cùng Dương Tử Hiên ân ái không ít lần, nhưng vẫn rất thẹn thùng, hai mắt lông mi thật dài run nhè nhẹ, mặt bị mái tóc dài và chăn nệm che một nữa, vô cùng thanh tú.
Bộ dáng tiên nữ nằm trong chăn như vậy, thiếu chút nữa làm cho Dương Tử Hiên chảy máu mũi.
Đưa tay qua, đặt đến dưới cổ Trương Bích Tiêu, để cho nàng gối lên cánh tay của mình, mũi ngửi được hương khí tóc nàng truyền tới, miệng lướt qua khuôn mặt của nàng, hung hăng cắn lấy miệng hồng nhuận phơn phớt.
...
"Tô Ban Mai dương như có địch ý rất lớn với em..."
Trương Bích Tiêu dán khuôn mặt ấm áp vào trong ngực Dương Tử Hiên, cảm thụ được bàn tay Dương Tử Hiên đang nắm lấy bộ ngực rất tròn của mình, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.
"Thôi, quan hệ giữa anh và nàng, nhất thời cũng không thể nói rõ, em đừng hỏi nữa..." Dương Tử Hiên lệch cái đầu ra một bên, bất đắc dĩ cười nói.
Hắn không thể để cho mâu thuẫn giữa hai người trở nên quá sâu, nhưng cũng không có dũng khí hướng Tô Ban Mai thẳng thắn nói ra quan hệ chân thật giữa mình và Trương Bích Tiêu.
Trương Bích Tiêu cũng là loại người cực kì thông minh, khẳng định đã đoán được quan hệ giữa Tô Ban Mai và mình không giống bình thường.
Công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, vốn chính là lấy từ danh tự Dương Tử Hiên và Tô Ban Mai, mà dựng lên tên công ty, Trương Bích Tiêu đã sớm biết.
...
Sáng sớm, tin tức trên tivi đơn giản đưa một vài tin vắn về việc Đường Đại Minh bị cơ quan kiểm sát khởi tố.
Trước kia xuất phát từ ổn định, khi Đường Đại Minh bị mang đi nói chuyện, tỉnh đã điều Đường Đại Minh từ bí thư thị ủy thành phố An Thuyền đến cơ quan trực thuộc tỉnh đảm nhiệm một phó cục trưởng.
Cho nên chuyện Đường Đại Minh rơi đài cũng không có tiếng vọng quá lớn trong dân chúng, nhưng thời điểm báo cáo chuẩn bị để Ủy ban Kiểm tra Trung ương lập hồ sơ vẫn phải nghiêm chỉnh.
Ủy ban Kiểm tra Trung ương vẫn có lãnh đạo phê bình kín đáo đối với việc La Phù tỉnh phát sinh sự kiện ác liệt như vậy, nhưng La Phù Tỉnh ủy đã làm ra quyết định xử lý, Ủy ban Kiểm tra Trung ương cũng sẽ không đi thay văn phòng Tỉnh ủy La Phù quyết định.
Cái án kiện Đường Đại Minh này không giống với các án kiện mục nát khác, bởi vì người hắn tham dự mưu hại, là thị trưởng chính phủ Đường Lập, thật sự làm cho lòng người kinh hãi.
Đường Lập dù sao cũng là thị trưởng thành phố An Thuyền, cũng coi là một cán bộ cao cấp trong đảng.
Bản án như vậy, một khi đưa ra truyền thông, để cho nó hấp thụ ánh sáng, chỉ sợ sẽ hình thành ảnh hưởng tương đối tiêu cực ở trong dân chúng.
Cho nên, La Phù Tỉnh ủy mới xuất lực áp chế bản án này xuống tới, hơn nữa còn làm nhạt vấn đề Đường Đại Minh tham dự mưu hại Đường Lập, cường điệu chuyện Đường Đại Minh tham ô nhận hối lộ là vấn đề chính.
Đường Đại Minh là do một tay Hoàng Văn Thanh nhấc lên, cũng có thể nói là một vị tướng Hoàng Văn Thanh rất yêu thích.
Lần này hắn ngã xuống, đả kích đối với Hoàng Văn Thanh cũng cực kỳ lớn, chỉ có điều, Hoàng Văn Thanh không biết thể hiện ra bên ngoài, để tránh làm cho người ta xem thường.
Khuôn mặt Hoàng Văn Thanh rất bình tĩnh, lời nói của La Trạch Minh đến bên miệng, lại rụt trở về.
"Muốn nói cái gì thì cứ nói đi!"
Hoàng Văn Thanh có chút không vui rồi, mấy ngày hôm trước Chu Trì Khôn đại biểu Tỉnh ủy chính phủ tỉnh La Phù tiếp đãi một đoàn người đại biểu xí nghiệp Nhật Hàn, ký kết mức hạng mục đầu tư gần trăm triệu.
Hoàng Văn Thanh đại biểu chính phủ La Phù tỉnh, ký kết hiệp nghị hợp tác cùng xí nghiệp Nhật Hàn, nhưng trong nội tâm lại không cao hứng nổi.
Những xí nghiệp Nhật Hàn này đều là thời điểm năm đó Chu Trì Khôn đảm nhiệm chủ tịch tỉnh ở tỉnh Lỗ Đông, tích lũy tài nguyên các mối quan hệ, sau khi đi vào La Phù tỉnh, lại kéo đến La Phù tỉnh để đầu tư các hạng mục.
Hơn nửa năm qua, Hoàng Văn Thanh dùng lực lớn kêu gọi đầu tư, áp dụng chính sách tài chính rộng thùng thình, khiến cho kinh tế trong tỉnh nhảy lên, vốn tưởng rằng có thể có được lãnh đạo trung ương chú ý, ai biết một hồi bão táp kinh tế đột nhiên xuất hiện thổi qua, khiến cho mặt mũi Hoàng Văn Thanh mất hết.
Ngay sau đó, Chu Trì Khôn lại cao giọng tiến cử Nhật Hàn xí nghiệp đầu tư các hạng mục, cao giọng tuyên bố mức đầu tư cao tới trăm triệu, ở các tỉnh trung bộ vẫn là tương đối hiếm thấy.
Cái trăm triệu này, lại làm cho công tác kêu gọi đầu tư hơn nửa năm qua của Hoàng Văn Thanh lập tức trở nên ảm đạm.
Hoàng Văn Thanh mất hơn nửa năm, làm nửa năm, tổng cộng kim ngạch tiến cử đầu tư bên ngoài còn chưa bằng một phần tư Chu Trì Khôn tiến cử lần thứ nhất, mới được khoảng hai mươi triệu, hơn nữa, cái hai mươi triệu này rất nhiều hơi nước, rất nhiều khoản chỉ là hiệp nghị miệng, tài chính đúng là vẫn xa xa không thấy tới.
Trong khoảng thời gian này, tâm tình Hoàng Văn Thanh rất bực bội, dường như mọi chuyện đều không thuận.
Chu Trì Khôn tiến cử ngạch đầu tư trăm triệu, đã trở thành một khối tâm bệnh của hắn.
"Chủ tịch tỉnh, thành phố An Thuyền là một thành phố nhân khẩu lớn, đúng là đã kéo chậm kinh tế toàn bộ tỉnh tăng tốc, chỗ này của tôi có một phần báo cáo phát triển kỹ càng, chủ yếu là nhằm vào cách làm sao để chấn hưng kinh tế thành phố An Thuyền, ngài có thể nhìn một cái không?" La Trạch Minh cầm báo cáo trong tay, đưa cho Hoàng Văn Thanh.
Hoàng Văn Thanh nhận lấy, ngắm đại khái vài lần.
Tâm La Trạch Minh cũng nâng đến tận cổ họng, hắn muốn vị trí bí thư thị ủy An Thuyền này, đầu tiên là phải được Hoàng Văn Thanh ủng hộ, bằng không thì tất cả đều là uổng công.
"Trạch Minh, tôi hiểu ý nghĩ của cậu, tôi cũng ủng hộ cậu đi thành phố An Thuyền, không làm kinh tế thành phố An Thuyền đứng dậy, đối với kinh tế toàn bộ tỉnh chúng ta, đều là sự xấu hổ." Hoàng Văn Thanh nói rất chém đinh chặt sắt.
Thành phố An Thuyền là láng giềng gần thành phố Tử Kim, là đường đi thông tỉnh Nam Tô phải qua, lãnh đạo đến La Phù tỉnh thăm quan khảo sát, đầu tiên liền sẽ thấy chênh lệch cực lớn giữa thành phố An Thuyền và thành phố Tử Kim, cho nên Hoàng Văn Thanh cũng gấp gáp muốn làm tốt kinh tế thành phố An Thuyền.
Lấy thành phố An Thuyền quật khởi là cửa đột để phá khẩu, thay đổi hình tượng chủ tịch tỉnh không biết làm kinh tế của hắn, tiếp tục làm chuẩn bị để hắn tiến bộ lên chức.
………
Dương Tử Hiên ngồi ở trên mặt ghế, bưng chén cà phê lên, hắn muốn mượn thần thái uống cà phê, để che chắn ánh mắt rình rập của Lương Quân Mi.
Dương Tử Hiên không nghĩ tới, Lương Quân Mi vậy mà lại tự mình chạy đến phòng làm việc của hắn.
Khi xử lý bản án Đường Đại Minh, Dương Tử Hiên điều hai nữ cảnh sát và hai người nam cảnh sát từ phòng công an tỉnh tới, hành động như trợ thủ cho mình, nhưng về sau liên lạc cũng không phải rất nhiều.
Tuy Lương Quân Mi đã từng mời hắn đi tham gia yến hội sinh nhật của nàng, nhưng hiện tại thời gian yến hội sinh nhật tại tháng tám, hiện tại mới là cuối tháng bảy, còn sớm lắm.
Lương Quân Mi dùng tư thế ưu nhã ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, đường cong đẹp mắt, một thân đồng phục cảnh sát mặc vào thân thể lại có mị lực đặc biệt.
Đáy lòng Dương Tử Hiên âm thầm suy nghĩ, thật không biết bọn nam cảnh sát phòng tình báo công an tỉnh kia mỗi ngày nhìn thấy một mỹ nữ như vậy nằm tại bên miệng, hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì được, cuộc sống sẽ buồn khổ thành bộ dạng thế nào nữa.
"Muốn uống cà phê không?" Dương Tử Hiên rất tùy ý nói chuyện với Lương Quân Mi, đối với cô gái xinh đẹp, Dương Tử Hiên rất khó quyết tâm hung ác, càng không bày ra nổi sĩ diện, thật giống như mấy ngày hôm trước, thời điểm Trần Linh ở trước mặt mình, Dương Tử Hiên hoàn toàn có thể càng thêm lãnh khốc, nhưng vẫn không làm được.
"Cà phê tại đây không thuần khiết, tôi không cần!" Ánh mắt Lương Quân Mi rất giàu thần thái, có thể là do nguyên nhân mặc đồng phục cảnh sát vào, có vẻ đặc biệt tỉnh táo, con mắt nhìn Dương Tử Hiên từ trong tủ văn phòng loại nhỏ lấy ra chén cà phê bằng sứ màu xám nhàn nhạt.
Ngón tay hắn rất ưu nhã, chậm chạp ngâm cà phê vào trong chén cũng làm cho người khác cảm thấy rất phong độ, kiếp trước Dương Tử Hiên có một ít thói quen tốt, kiếp này vẫn giữ lại, bất luận thời điểm nào cũng không hoang mang, rất bình tĩnh.
Lần duy nhất lần không bình tĩnh chính là ra mặt vì chuyện Tô Ban Mai mất tích, đấu tranh cùng vài thế lực, kết cục cuối cùng lại là đột tử đầu đường, nhưng thượng đế vẫn chiếu cố hắn, cho hắn cơ hội thay đổi vận mệnh người khác.
Ở trong mắt Lương Quân Mi, cà phê tại đầu năm nay vẫn bị coi là một dạng nước uống ngoại lại, người bình thường cũng sẽ không rãnh rỗi giống như Dương Tử Hiên, pha cà phê kiểu nhẹ nhàng như thế.
Rất khó tưởng người đàn ông ưu nhã sợ cà phê bị đánh thành bọt lúc này, chính là thanh niên mạnh mẽ ở trong quan trường kia.
"Vừa sáng sớm cô đã chạy tới văn phòng, không sợ người khác hiểu lầm à? Cô nam quả nữ, nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả….." Dương Tử Hiên uống một ngụm cà phê, mới cười nói nốt một câu: "Lời đồn đại thị phi nhiều lắm đấy!"
"Tôi không để ý!"
Lương Quân Mi hơi chuyển cái cổ trắng muốt mịn màng, mở miệng nói: "Tôi có chuyện gấp cần tìm ngài! "
Dương Tử Hiên đặt ly cà phê ở trên mặt bàn, duỗi lưng một cái, hai tay đặt ở sau gáy, khóe môi nhếch lên hiện ra dáng tươi cười ấm áp, nói: "Không phải là tình báo các vị chuyên phát hiện ra các loại gián điệp mà, nếu là loại chuyện này thì đừng tìm tôi, con người của tôi sợ nhất là phiền toái."
"Không quan hệ đến tình báo chúng tôi, tân nhiệm lão đại tình báo chúng tôi nghe nói là bạn thân của ngài, có phải vậy không?" Lương Quân Mi bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng mở miệng hỏi.
Dương Tử Hiên cười nói: "Ai lắt léo như vậy, tin tức như vậy cũng dám truyền ra, thật sự bị lãnh đạo nghe được, không chừng sẽ cho rằng tôi là người giúp người nhà lên chức, kéo bè kết đảng khắp nơi, tôi và lão đại các cậu đã từng cộng sự với nhau tại Hồng Thủy huyện, coi như là chiến hữu bên trong một chiến hào, quan hệ cộng sự mà thôi!"
"Nói về chính sự đi, cô tìm tôi rốt cuộc là vì cái gì? Vừa sáng sớm đã chạy tới!" Dương Tử Hiên nghi vấn.
Khuôn mặt Lương Quân Mi chậm rãi nghiêm túc lên, nói: "Tôi là tới tìm ngài là để trách cứ những người lãnh đạo giám thị khu Đông Sơn!"
Dương Tử Hiên có chút kinh ngạc, rất khó hiểu hỏi: "Bọn hắn đụng vào Lương đại tiểu thư rồi à?"
Lương Quân Mi cảm thấy không chịu được, vỗ vỗ cái trán tuyết trắng trơn bóng, nói: "Ngài cứ xem vài phần tài liệu này trước một chút đã..."
Dương Tử Hiên cầm tới nhìn nhìn, đều là vài phần tin tức tố cáo, trên mặt rậm rạp chằng chịt hiện ra mười cái dấu tay đỏ, làm cho người ta nhìn về phía trên rất kinh hãi.
Chữ viết dùng sức ấn rất sâu, một số là vẽ lại, hiển nhiên là thật sự mang theo tâm tình bi phẫn ghi tin tức tố cáo tin, tin tức tố cáo chính là chửi mắng phòng khám dởm khu Đông Sơn.
"Đây là có chuyện gì?"
Dương Tử Hiên nhíu mày nói: "Tố cáo phòng khám dởm không thuốc về Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng tôi giám thị, sợ là chúng tôi không dễ chen tay vào, nhưng thoáng hỏi một tý vẫn được, phong tin tức tố cáo tin này là người quen của cô ghi à?"
Khuôn mặt Lương Quân Mi nghiêm túc, đã không có dáng tươi cười vừa rồi, lắc đầu nói: "Tôi chỉ gặp qua người ghi tin tức tố cáo tin, không quen biết bọn họ."
"Ngài nhìn lại phần tin tức tố cáo tin này đi, phần tin tức tố cáo này là tố cáo cục giám thị vệ sinh khu Đông Sơn thành phố Tử Kim và cục giám thị vệ sinh thành phố Tử Kim, là tôi bảo bọn họ ghi, tôi thấy bọn hắn không phải tố cáo phòng khám dởm khu Đông Sơn, mà là những cục giám thị vệ sinh này, nếu như không phải cục giám thị vệ sinh dung túng và che chở, những phòng khám dởm này hoàn toàn không có khả năng tồn tại!" Giọng nói Lương Quân Mi lạnh như băng.
"Thầy thuốc, vốn chính là trị bệnh cứu người, nhưng là tại khu Đông Sơn thành phố Tử Kim, còn có một ít khu thành cổ và khu đô thị cũ, có nhân khẩu dày đặc, nơi đây có nguyên một đám phòng khám dởm, khoác áo ngoài màu trắng, nhưng không phải là thiên sứ, thậm chí là còn ma quỷ lấy mạng, dưới lợi ích thúc đẩy, bọn họ đã làm ra những việc táng tận lương tâm!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]