Dương Tử Hiên nhìn cái ghế nằm ở góc, trong lòng đổi qua mấy ý niệm, trong văn phòng có vài cái ghế quây quanh bàn, trên bàn còn có một ít chén trà chưa rửa, Hoàng Văn Thanh không để cho hắn ngồi, mà ấn hắn vào cái ghế nằm ở góc, rõ ràng chính là đang đè nén Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên vừa định mở cái cửa ra một chút, để cho ngoài cửa người biết rõ chủ tịch tỉnh này lòng dạ hẹp hòi, vậy mà lại dùng một ít thủ đoạn hạ lưu như vậy đối phó với hắn, một cán bộ tỉnh quản bình thường.
Dường như Hoàng Văn Thanh nhìn thấy rõ ràng ý đồ của Dương Tử Hiên, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lẽo, phân phó: "Thuận tay đóng cửa lại đi!"
Cáo già đạo hạnh rất cao, liếc mắt đã thấy tâm tư Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên chỉ có thể bất đắc dĩ đóng cửa lại.
Trong nội tâm Hoàng Văn Thanh không vui, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, nói: "Cậu đó, tâm tư rất trơn trượt!"
Dương Tử Hiên giả giả bộ hồ đồ: "Chủ tịch tỉnh, tôi không hiểu ngài nói lời này có ý gì!"
Trong nội tâm Hoàng Văn Thanh càng thêm không vui, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, nói: "Có ý tứ gì, lòng dạ cậu biết rõ!"
"Chúng tôi là thuộc cấp, làm sao có thể phỏng đoán được tâm tư lãnh đạo các ngài, tôi thật sự là không biết ý của ngài!" Dương Tử Hiên hi vọng làm cho Hoàng Văn Thanh thiếu kiên nhẫn trước, lớn tiếng răn dạy hắn.
Dù sao Hoàng Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-can-bo/2814458/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.