"Không có ý gì, gậy ông đập lưng ông mà thôi, không phải anh mới vừa trầm mặc, để thuộc hạ rảnh tay đánh tôi sao? Hiện tại tôi cũng để cho anh nếm thử loại hương vị này." Dương Tử Hiên bắt chéo hai tay ngực trước, cười cười nói.
Mai Tụng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe nói bên người Dương Tử Hiên có quái thai Lương Quân Mi này, sớm biết có quái thai như vậy tồn tại, hắn không bao giờ dại đến mức sai khiến thủ hạ tập kích Dương Tử Hiên.
Lương Quân Mi ra tay đúng là không có động tác thừa nào, nói đánh là đánh, những năm này Mai Tụng sống an nhàn sung sướng, thân thể gân cốt sớm đã không dùng được, dựa vào chút võ vẽ mèo cào còn có thể thoáng ngăn cản một tý, nhưng lại chật vật không chịu nổi.
Bốn phía cũng bắt đầu xuất hiện một ít quần chúng vây xem, chỉ trỏ vào những người ở hiện trường.
Dương Tử Hiên chứng kiến mình đã làm nhục nhã hắn không sai biệt lắm, liền phất phất tay áo, bảo Lương Quân Mi và mấy người Lưu Bất Khắc dừng tay lại.
Lúc này quần áo Mai Tụng đã rất hỗn loạn, vừa rồi tránh né công kích lăng lệ ác liệt của Lương Quân Mi, không thể không lăn mấy lần trên mặt đất, hiện tại toàn thân đều là bùn đất.
"Sao phải khổ như thế chứ?" Dương Tử Hiên nhếch miệng mỉm cười, hai tay bắt chéo ngực trước, một đoàn người Lương Quân Mi đứng ở đằng sau Dương Tử Hiên.
Mai Tụng nhìn mấy cảnh sát nhân dân kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-can-bo/2814416/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.