Rất rõ ràng, tổ điều tra rút khỏi thành phố An Thuyền, người có lợi nhất, đúng là Đường Đại Minh, lại thoáng liên tưởng một tý đến quan hệ giữa Đường Đại Minh cùng Trang Đạo Hiền, cùng với ngày hôm qua mình chứng kiến sự tình Đường Đại Minh hiện ra tại Tỉnh ủy, Dương Tử Hiên liền biết hơn phân nửa là Trang Đạo Hiền muốn thông qua Trương Luân, tạo áp lực với hắn, dùng cái này để bảo vệ Đường Đại Minh.
Chiêu này đúng là rất hung ác.
Dương Tử Hiên có thể không để cho Thuộc Bình mặt mũi, có thể không để cho La Tử Cường mặt mũi, thậm chí không để cho Trang Đạo Hiền mặt mũi, nhưng lại không thể đối nghịch lời Trương Luân nói.
Dương Tử Hiên không biết, đến cùng là Trang Đạo Hiền xuất ra điều kiện gì trao đổi với Trương Luân, mà Trương Luân lại có thể hạ một cái mệnh lệnh như vậy cho mình.
Trang Đạo Hiền chứng kiến khuôn mặt ảm đạm của Dương Tử Hiên, trong nội tâm thầm cười một tiếng, tiểu gia hỏa, muốn đấu cùng tôi sao, cậu chưa đủ kinh nghiệm.
"Tốt, bí thư, tôi nghe theo tổ chức an bài." Dương Tử Hiên đứng lên nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Trương Luân, không hề liếc Trang Đạo Hiền ngồi bên cạnh.
Có chút cô đơn đi ra khỏi văn phòng Trương Luân, Dương Tử Hiên cảm thấy như bị sỉ nhục, nắm chặt nắm tay lại thành quả đấm, Trang Đạo Hiền đã thông qua cao tầng, hướng chính mình tạo áp lực, Dương Tử Hiên cũng không phải là cái loại người đơn giản chịu thua.
Trang Đạo Hiền vậy mà lại vận dụng cao tầng tới dọa mình, vậy thì tôi sẽ náo loạn cái án kiện này lên.
Dương Tử Hiên nhếch mép, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, thẳng đến hiện tại, ba người đứng đầu tỉnh ủy đều không lưu ý án kiện Trịnh Mộc Đa này, Trang Đạo Hiền khẳng định cũng không muốn ba người đứng đầu Tỉnh ủy biết rõ về bản án này.
Dù sao, nếu như ba người đứng đầu Tỉnh ủy chú ý đến bản án, sẽ khiến bản án này trở nên càng thêm phức tạp hơn.
Nếu như Trang Đạo Hiền muốn lật bàn mà nói, chỉ sợ sẽ phải trả giá càng lớn một cái giá và nhượng bộ rất lớn, đây là tứ Trang Đạo Hiền tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Nghĩ tới đây, nụ cười lạnh trên mặt Dương Tử Hiên càng thêm đậm đặc.
Trang Đạo Hiền đã ưa thích chơi trò cao tầng chính trị như vậy, tôi liền chơi triệt để cùng với ngài.
Bí thư Tỉnh ủy Chu Trì Khôn đi vào La Phù tỉnh, về sau, một mực đều không có chỗ ra tay, Dương Tử Hiên cười cười, nếu như mình chọc cái bản án này lên cao trào, nói không chừng sẽ trở thành cái cớ và lý do để Chu Trì Khôn thu thập phái bản địa.
Dương Tử Hiên thậm chí có thể đoán được, ở trong những ngày tiếp theo, Trang Đạo Hiền sẽ phải sứt đầu mẻ trán, mệt mỏi ứng phó thế công của Chu Trì Khôn.
Kỳ hạn mười lăm ngày thoáng một tý đã truyền tới tổ điều tra thành phố An Thuyền, về sau, tổ điều tra lập tức sôi trào lên.
Đương nhiên là có người vui mừng có người lo rồi, bình thường thành viên tổ điều tra đều đợi đến phát ngán tại thành phố An Thuyền, nhưng lại bị truyền thông và Trịnh Mộc Đa giội cho một thân nước lã, bọn hắn rất muốn trở lại tỉnh thành, cùng bà vợ và con cái gặp nhau, cho nên, thời điểm Dương Tử Hiên truyền đạt chỉ thị Trương Luân phê đến tổ điều tra, trong nội tâm không ít tổ viên tổ điều tra đều cảm thấy cực kỳ hưng phấn, nhưng không thể biểu hiện trên mặt.
Chỉ là, vài người rút từ văn phòng Tỉnh ủy, điều đến tổ điều tra không thể đè nén sự hưng phấn của mình, dù sao thì Phan Bách Văn cũng không quản được bọn hắn, cứ dứt khoát đi thành phố An Thuyền uống rượu chơi bài chúc mừng.
Phan Bách Văn thì là vẻ mặt lo lắng, đi suốt đêm trở về tỉnh thành, mưu đồ bí mật cùng Dương Tử Hiên.
Xe công vụ màu trắng đứng tại trước nơi ở của Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên đang ở ngoài cửa nghênh đón.
"Dương sở, đây là có chuyện gì, tại sao Trương Luân bí thư lại đột nhiên hạ cái kỳ hạn này?"
Trên mặt Phan Bách Văn lộ ra vẻ sầu lo và lo lắng, nói: "Tôi ở An Thuyền nghe thấy, đã một đêm không ngủ được."
Dương Tử Hiên chú ý tới ánh mắt Phan Bách Văn, quả thật có một quầng thâm, mấy ngày nay, Phan Bách Văn cùng lúc phải có kế hoạch tung lời đồn Trịnh Mộc Đa tỉnh lại, đã bàn đời vấn đề ở thành phố An Thuyền, vừa phải tiến hành điều tra chiều sâu đối với bản án Đường Lập, xác thực là mệt chết đi được.
Vỗ vỗ bả vai Phan Bách Văn, Dương Tử Hiên cũng không nói cái kỳ hạn này là kết quả giao dịch giữa Trương Luân và Trang Đạo Hiền, hai đại nhân vật trong tỉnh, chỉ hời hợt nói một câu: "Tâm tư lãnh đạo, ai có thể phỏng đoán đây?"
"Có thể là tiến độ điều tra của các cậu cực kỳ chậm chạp, hơn nữa còn có Trịnh Mộc Đa triệt để phạm tội, truyền thông tỉnh cũng là trực tiếp đem manh mối kéo dài đến vấn đề bên trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, khả năng là đã chọc giận Trương Luân bí thư rồi." Dương Tử Hiên chỉ có thể an ủi đại tướng thủ hạ Phan Bách Văn này như vậy.
Lúc trước là Dương Tử Hiên đứng ở trước mặt Trương Luân, hết lòng tiến cử Phan Bách Văn nhậm chức tổ trưởng tổ điều tra.
Lần này cần có đột phá trọng đại ở trong kỳ hạn nhất định, không làm rõ tình tiết vụ án Đường Lập tử vong, tổ điều tra sẽ trực tiếp bị Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh rút về, chỉ sợ sẽ là đả kích không nhỏ đối với tính mạng chính trị của Phan Bách Văn.
Loại kết quả này, vô luận là Dương Tử Hiên hay là Phan Bách Văn, đều không thể tiếp nhận.
"Tôi bây giờ nên làm gì đây, Dương sở, ngài cực kỳ hiểu rõ đối với nguyên nhân tiến độ chúng tôi điều tra tình tiết vụ án chậm chạp, trước kia, thị ủy An Thuyền một mực không phối hợp với công tác tổ điều tra chúng tôi, thậm chí cố ý tránh né tổ điều tra tỉnh ủy chúng tôi, thậm chí cố ý thiết kế chướng ngại cho công tác điều tra của tổ điều tra tỉnh ủy chúng tôi, ngài nói..." Trên mặt Phan Bách Văn tràn đầy vẻ thiệt thòi.
"Lão Phan, tôi phải phê bình cậu, không cần phải luôn cường điệu nguyên nhân khách quan, phải tìm nguyên nhân từ trên người mình, là nguyên nhân gì làm cho công tác điều tra của tổ điều tra các cậu khắp nơi vấp phải trắc trở tại thành phố An Thuyền, cậu đã nghĩ tới chưa?"
Dương Tử Hiên tiến vào bên trong, Phan Bách Văn đi theo, đây là lần đầu tiên Phan Bách Văn đến nhà Dương Tử Hiên.
Một mảnh tiểu khu này đều là nhà của các lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, tuy Phan Bách Văn cũng là một cán bộ cấp phó sở, nhưng cũng không phải lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, cho nên không thể ở trong khu này, một nhà ba người đều lách vào ký túc xá cơ quan Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
Dương Tử Hiên vào đây, về sau, cũng không lắp đặt thêm thiết bị, Dương Tử Hiên xác định rồi, mình sẽ không ngốc cả đời tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, không cần phải tốn tiền tiến hành tu sửa nơi này làm gì.
"Dương sở, ngài đang phê bình năng lực nghiệp vụ của tôi sao?"
Giọng nói Phan Bách Văn trở nên yếu đi, hiện tại Phan Bách Văn không thể không thưa nhận, năng lực nghiệp vụ của chính mình so với Dương Tử Hiên, xác thực là rất có chênh lệch.
Tuy Dương Tử Hiên không có thủ đoạn cực kỳ chuyên nghiệp, nhưng dù sao cũng có kinh nghiệm chủ chính một phương ở địa phương, hiểu rõ các quan hệ lắt léo ở địa phương, thoáng cái đã làm cho Đường Đại Minh và thị ủy thành phố An Thuyền loạn lên, đây là việc Phan Bách Văn không làm được.
Dương Tử Hiên ngồi xuống, hai chân vắt chéo, nói: "Không phải phê bình cậu, hơn nữa, tôi nói cho cậu biết, đánh rắn phải đánh đúng bảy tấc.”
“Trương Luân bí thư yêu cầu chúng ta trong vòng mười lăm ngày đưa ra kết quả trọng đại, cũng không phải là nhiệm vụ không thể hoàn thành, mấu chốt phải xem chúng ta làm thế nào."
Ngồi xuống, tiểu Thiến đưa nước trà lên, Khả Cũng đã đi lên trên rồi, ngồi trên lầu đọc sách.
Phan Bách Văn không nghĩ tới bảo mẫu trong nhà Dương Tử Hiên lại xinh đẹp như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc, Dương Tử Hiên nói tiểu Thiến là mình dẫn từ Nam Hồ tới, Phan Bách Văn liền không để ý nữa.
"Dương sở, ngài có biện pháp gì sao?" Phan Bách Văn thoáng cái đã cảm thấy hứng thú về những lời Dương Tử Hiên nói, hắn biết rõ đầu óc Dương Tử Hiên rất nhanh nhẹn, thủ đoạn cũng nhiều, Dương Tử Hiên đã nói mười lăm ngày có thể có đột phá trọng đại, vậy thì hơn phân nửa là có thể có đột phá trọng đại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]