Chương trước
Chương sau
Dương Tử Hiên cũng cảm thấy Trịnh Bình nói chuyện rất khác thường, liền nhíu mày nói: "Trịnh Bình, chị có ý gì? Lúc trước đưa tin tức tố giác cho Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng tôi đúng là chị, hiện tại chị nói chuyện này sớm đã có kết quả, đây là ý gì, chẳng lẽ toàn bộ tài liệu chị gửi cho Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng tôi đều là giả?"

"Chị đã đồng ý với kết quả xử lý cuối cùng của thị ủy An Thuyền, chị còn cho đệ trình tin tức tố giác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng tôi làm cái gì?”

“Làm hại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng tôi tổ chức một tổ điều tra, tự mình tiến vào chiếm giữ thành phố An Thuyền để điều tra, chị đây là đang lãng phí nhân lực vật lực tài nguyên quốc gia chúng ta, sẽ bị xử phạt..." Giọng nói Dương Tử Hiên trở nên nghiêm nghị.

Đường Ung Dung nghe Dương Tử Hiên nói càng lúc càng nghiêm trọng, lập tức nói hộ mẹ: "Dương sở trưởng, chắc là do mẹ tôi quá thương tâm, hôm nay nói năng hơi lộn xộn rồi, tôi vịn bà đi vào bên trong phòng nghỉ ngơi trước, tình huống cụ thể thế nào, tôi sẽ cho nói cho anh biết."

Trong nội tâm Trịnh Bình càng lo lắng hơn, không biết thời điểm Đường Đại Minh và Mai cục trưởng nghe được mình tin tức tố cáo, có thể sinh ra cách nghĩ gì không tốt, trực tiếp xử lý con của mình hay không.

Trịnh Bình đã biết rõ, đao phủ tựa như Mai cục trưởng, là người chuyện gì cũng làm được.

"Ung Dung, con nói cái gì vậy, hiện tại mẹ rất tỉnh táo, một chút cũng không hồ đồ."

Trịnh Bình thoáng cái đã đẩy con gái ra, xụ mặt răn dạy, lại quay đầu nói với Dương Tử Hiên mặt đã đen lên: "Dương sở trưởng, mời các anh về đi, chúng tôi đã xác nhận chuyện lão Đường nhà tôi gặp tai nạn xe cộ mà chết do thị An Thuyền ủy định ra rồi, không biết sửa lại!”

“Anh cũng không cần tiếp tục tìm tôi, nếu như tôi thật sự tạo thành lãng phí đến tài nguyên quốc gia, các ánh tùy ý đến xử phạt tôi, thậm chí tới bắt tôi, tất cả đều không quan hệ đến con gái tôi, không cần liên lụy tới nó."

Dương Tử Hiên không nhịn được mà cười lên, Lưu Bất Khắc chỉ phụ trách ngó nhìn xung quanh, tránh để xảy ra việc ngoài ý muốn, nhưng Dương Tử Hiên lại chú ý tới, Trịnh Bình dường như một mực không chịu rời khỏi cái ghế, Dương Tử Hiên lập tức chú ý tới máy điện thoại chưa bị cắt đứt...

"Chúng tôi tin tưởng định luận của thị ủy, không tin tưởng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh các anh điều tra, nếu như tôi nhớ không lầm, gần đây tổ điều tra Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh các anh tiến vào chiếm giữ thành phố An Thuyền còn bị bêu xấu, có nhân viên công tác quan hệ lung tung, bị người khác làm cho lệch lạch phương hướng điều tra."

Trịnh Bình ngồi xuống, lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Tôi không biết tổ điều tra như vậy có cái gì đáng để tin, lúc đầu tôi gửi tin tức tố giác cho Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh các anh, chính là một sai lầm thật lớn, hiện tại tôi muốn thu tin tức tố cáo lại."

Khóe miệng Đường Đại Minh hiện ra dáng tươi cười sáng lạng, Trịnh Bình này thật đúng là có ý tứ, mấy ngày hôm trước còn muốn chết muốn sống, nói muốn tố cáo thị ủy An Thuyền, hiện tại sở trưởng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đến tìm hiểu tình huống rồi, lại giải vây vì thị ủy An Thuyền, cái thế giới này thật đúng là quá điên cuồng.

Dương Tử Hiên cũng không để ý đến Trịnh Bình, trực tiếp đi tới bên người Trịnh Bình, đột nhiên cầm lấy điện thoại trên mặt bàn, cười nói với microphone: "Anh bạn, tại sao giấu đầu lộ đuôi không dám gặp người như vậy, có bản lĩnh thì đứng ra đấu cùng chúng tôi, tại sao lại khi dễ cô nhi quả mẫu nhà người ta như vậy, tính toán là tài năng gì đây?"

Giọng nói của Dương Tử Hiên rất lớn, Đường Đại Minh và Mai cục trưởng một mực dựa vào điện thoại nghe đều bị Dương Tử Hiên làm cho hoảng sợ, Đường Đại Minh bị sợ tới mức phát ra giọng nói.

Dương Tử Hiên thoáng cái đã nghe ra là giọng nói của Đường Đại Minh, vừa cười vừa nói: "Thì ra là Đường bí thư, tại sao không có nhân phẩm như vậy, rõ ràng nghe điện thoại của tôi? Còn khi dễ cô nhi quả mẫu người ta?"

"Anh dầu gì cũng là một bí thư thị ủy, quản lý thành phố lớn, có sáu trăm vạn nhân khẩu, làm những thủ đoạn hạ lưu này, đúng là sẽ gây ảnh hưởng không tốt."

Đường Đại Minh bị tiếng nói thứ nhất của Dương Tử Hiên hù đến mức ngã lên trên mặt đất, lập tức nghe được Dương Tử Hiên ở một đầu khác điện thoại không ngừng châm chọc, nhíu mày lại, nhưng không dám trả lời, trên mặt chỉ lộ ra một thần sắc rất hung ác.

Dương Tử Hiên cũng không nghĩ tới chuyện Đường Đại Minh sẽ nghe mình nói, châm chọc vài câu, liền trực tiếp cúp điện thoại, Trịnh Bình và Đường Ung Dung đều là sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên cười cười, không nói gì, trực tiếp mở cửa ra, đi xuống lầu.

"Bí thư, hôm nay chúng ta tới một chuyến, nhưng không hỏi được cái gì, chúng ta liền đi luôn?" Lưu Bất Khắc có chút nghi hoặc đi theo sau lưng Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên cười cười nói: "Đoán chừng là Trịnh Bình có nhược điểm gì đó bị Đường Đại Minh bắt lấy, tiếp tục hỏi cũng không hỏi ra cái gì."

"Vậy hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?" Lưu Bất Khắc khởi động xe.

Dương Tử Hiên bình tĩnh đáp lại: "Tạm thời cứ về nhà đã, về thành phố Tử Kim thôi, thành phố An Thuyền bên này, Đường Đại Minh tạm thời không làm dậy nổi sóng gió gì, chắc chắn Đường Đại Minh hiện tại đã bởi vì Trịnh Mộc Đa bị cách ly mà sứt đầu mẻ trán rồi, chúng ta chớp thừa cơ đi thu thập đám phóng viên truyền thông tỉnh mất dạy bỏ đá xuống giếng kia!"

………..

Trên đường về, Dương Tử Hiên gọi điện thoại hẹn Trương Tuyết Bách đi về cùng.

Chân Trương Tuyết Bách đi dép lê cao, tô đậm hình dáng bắp chân no đủ mà gợi cảm của nàng, tư thế đi đường giống như là đang nhảy múa ba-lê, ưu nhã mỹ diệu khó tả.

Tiến vào chỗ ngồi đằng đuôi, Trương Tuyết Bách thu ô về, trời chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào cửa xe, làm nổi bật một tầng đỏ hồng trên khuôn mặt trắng nõn.

Dương Tử Hiên sững sờ nói: "Tuyết Bách, chị thật đẹp!"

Trong nội tâm Trương Tuyết Bách thầm buồn cười, duỗi năm ngón tay ra đánh cho Dương Tử Hiên một cái, ở trong mắt nàng, không hề thấy Dương Tử Hiên là cái gì sở trưởng sở giám sát, có lẽ vẫn là một đứa trẻ to xác mà thôi.

"Lúc nào đã học được miệng lưỡi trơn tru như vậy rồi, chị vẫn chưa gặp cậu đi lừa gạt mấy cô gái về nhà đâu đấy, cậu cũng đã trưởng thành rồi, hôn nhân đại sự cũng là một nhiệm vụ quan trọng cần cân nhắc!”

“Nếu như cậu không có thời gian mà nói, tôi là chị, có thể hỗ trợ giúp cậu xem xét, đến lúc đó cậu cứ mặc trang phục chỉnh tề, đi thân cận một tý là được rồi." Trương Tuyết Bách cười nói.

Vẻ mặt Dương Tử Hiên đầy nụ cười khổ, nói: "Tuyết Bách, chị không phải giễu cợt tôi, những sự tình này, tôi còn muốn tự mình làm, tự mình tìm kiếm!"

Hai chân vén lên, ngồi yên ổn ở chỗ ngồi đằng sau, Trương Tuyết Bách mới mở miệng nói: "Hôm nay thu hoạch thế nào?"

"Hôm nay đúng là có được thu hoạch rất lớn!" Dương Tử Hiên cười nói.

"Tại sao lại là thu hoạch rất lớn?" Trương Tuyết Bách nghi hoặc hỏi.

Dương Tử Hiên liền đem tình huống phát sinh hôm nay nói một lần với Trương Tuyết Bách.

Trương Tuyết Bách lúc này mới cười nói: "Xem ra lần này Đường Đại Minh đúng là đã bị ép đến gay gắt!"

Dương Tử Hiên lắc đầu, giang tay ra nói: "Không phải tôi muốn ép hắn, là hắn và An Thuyền thị ủy muốn nắm mũi chúng ta dắt đi, hắn tính toán thật sự quá tốt, tôi đúng là không thể để cho hắn thực hiện được mục đích của mình."

"Cậu nói cũng có đạo lý, nhưng Đường Đại Minh không phải là đèn đã cạn dầu, nhất định sẽ nghĩ ra các sách lược khác ngăn cản bước chân các cậu tiếp cận chân tướng."

Trương Tuyết Bách phân tích: "Từ biểu hiện của Trịnh Bình, vợ Đường Lập để xem xét, Trịnh Bình đã bị Đường Đại Minh khống chế nhược điểm gì đó trong tay, cậu muốn đột phá bản án Đường Lập tử vong này, không có khả năng tiếp tục điều tra ở chỗ Trịnh Bình."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.