Chương trước
Chương sau
Tiết Kế Ngay vừa mới nghe xong liền vỗ tay một cái, nói: “ Hay, hay, nếu quả thật dựa theo như cậu nói, Hồ Tự Lập chắc chắn sẽ bị gác ở trên lửa nướng, khẳng định cũng phải đứng trên nơi đầu sóng ngọn gió. “

Dương Tử Hiên thoáng trầm mặc một tý, hỏi: “ Chỉ dựa vào chút số liệu ấy có lẽ là không đủ, có kế của tôi, còn cần thị trưởng ngài phối hợp nữa. “

Tư duy Tiết Kế Ngay không nhịn được mà đi theo Dương Tử Hiên dẫn dắt, buột miệng hỏi: “ Làm sao để phối hợp? “

“ Ngài phải liên hợp chút ít thường ủy bên trong thị ủy, không đi cùng đường với Hồ Tự Lập kia lại, cùng nhau làm cho Hồ Tự Lập như tường nghiêng mọi người đẩy, đến lúc đó, coi như là Nhậm Đoàn bí thư muốn phải trợ giúp Hồ Tự Lập, cũng không trợ giúp được. “ Dương Tử Hiên cười nói.

Tiết Kế Ngay như có điều suy nghĩ, gật gật đầu nói: “ Cái này phải bàn bạc kỹ hơn, chỉ là, dựa vào đám thường ủy mà muốn tường nghiêng mọi người đẩy là không được, muốn nói thường ủy không đi cùng đường nhất với Hồ Tự Lập, khẳng định chính là bí thư chính pháp ủy Chu Anh Thạch. “

Dương Tử Hiên mỉm cười, nói: “ Như vậy thì tốt, thị trưởng ngài cùng vị bí thư Chu Anh Thạch này quan hệ thế nào? “

Tiết Kế Ngay cười nhạt một tiếng, nói: “ Không thể nói đến quan hệ gì, trước kia chưa từng quen biết, cho tới bây giờ cũng là chủng loại nước giếng không phạm nước sông kia..., chẳng qua, nếu như muốn hợp tác mà nói, cùng có lợi ích mà nói, hắn nhất định sẽ đồng ý. “

Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: “ Như vậy thì tốt, tốt nhất là lại để cho Chu Anh Thạch bí thư có thể lấy lui làm tiến, lời đầu tiên là phê bình tôi, như vậy có thể tạo ra hiệu quả đả kích càng lớn đối với Hồ Tự Lập. “

Tiết Kế Ngay vỗ mạnh bàn tay một cái, nói: “ Đúng, lấy lui làm tiến, đây chính là một chiêu rất tốt. “

Lúc này, ánh mắt Tiết Kế Ngay nhìn về hướng Dương Tử Hiên không còn là ánh mắt trưởng bối xem vãn bối như vừa nãy rồi, người trẻ tuổi này, vô luận tâm cơ hay là thủ đoạn, đều là dạng tốt nhất, thiếu, chỉ là rèn luyện và đánh bóng mà thôi.

...

Trong khoảng thời gian này Hồ Tự Lập có chút vui mừng, lại có chút ưu sầu.

Vui mừng chính là, khách không mời mà đến Dương Tử Hiên kia rốt cục cũng bị Tỉnh ủy thu thập.

Lúc ấy Hồ Tự Lập không nghĩ tới Nhậm Đoàn lại đầu tư lớn như vậy, bỏ Dương Tử Hiên lên trên hội nghị thường ủy Tỉnh ủy, tiến hành phê bình, tuy cuối cùng bị Trương Luân bao che khuyết điểm bảo vệ trôi qua, nhưng Hồ Tự Lập cũng đoán được, Dương Tử Hiên đã bị hù dọa không nhỏ.

Mặc cho là ai, bị phê bình tại hội nghị thường ủy Tỉnh ủy, trong lòng cũng rất sợ hãi.

Hơn nữa, sau khi Dương Tử Hiên mang theo tổ kiểm tra trở về, vẫn chưa từng xuất hiện lần nữa, cũng không dám đi tìm cục công an Tử Kim gây phiền toái, chuyện này lại làm cho Hồ Tự Lập rất vui mừng, cũng làm cho Hồ Tự Lập cảm thấy, Dương Tử Hiên hẳn là đã bị dọa phát sợ.

Ưu sầu nhất chính là, đoạn thời gian này, Nhậm Đoàn không ngừng chú giục Hồ Tự Lập hắn đi đến văn phòng thị ủy báo cáo công tác, ý tứ cũng rất rõ ràng, bí thư thị ủy người ta tự mình ra mặt giúp cậu, cậu cũng nên từ từ tỏ vẻ một chút đi.

Hồ Tự Lập cũng rõ ràng, Nhậm Đoàn muốn hợp nhất với hắn, cục trưởng cục công an kiệt ngao bất tuần(cương quyết bướng bỉnh) này, nhưng trong lòng Hồ Tự Lập thật sự là không quá muốn, hắn là người quen tự do.

Nhưng người vợ lại khuyên bảo hắn dựa về hướng Nhậm Đoàn, dù sao cũng Nhậm Đoàn là cán bộ xuất thân đại tỉnh vùng duyên hải, hiện tại tuổi tác cũng không lớn, còn có thể tiếp tục tiến bộ lên chức, cũng là người tiền đồ vô lượng, chỉ cần Hồ Tự Lập theo sát Nhậm Đoàn, chắc chắn sẽ không có hại chịu thiệt.

Ngay tại thời điểm Hồ Tự Lập do dự, một sự kiện đột phát, đã làm rối loạn tâm tư của Hồ Tự Lập.

Ngay tại hôm sau ngày Dương Tử Hiên bị Tỉnh ủy phê bình, trên « La Phù báo chiều » đã đăng một bài xã luận, đề mục xã luận là « công bộc làm cho người thất vọng đau khổ », ngôn từ rất sắc bén, đầu bút lông nghiêm túc, xem xét là biết xuất phát từ cán bút chuyên nghiệp.

Nội dung xã luận chính là chỉ trích một ít cơ quan trong tỉnh, dùng các loại lý do làm lãng phí khoản chi tiêu công, bầu không khí ăn uống bằng khoản chi tiêu công rất nghiêm trọng, coi như là phù hợp với tinh thần văn bản tài liệu của Tỉnh ủy.

Mấu chốt là, chính giữa xã luận còn nêu ví dụ về cục công an thành phố Tử Kim, nói rõ hiện tượng này, liệt kê rất nhiều số liệu và khoản chi tiêu để thuyết minh.

Một viên đá kích động ngàn tầng sóng.

Trong lúc nhất thời, trên phố ào ào nghị luận đối với tác phong lãng phí khoản chi tiêu công vào an uống của cục công an thành phố Tử Kim.

« La Phù báo chiều » tuy không phải là báo Đảng lớn gì ở La Phù tỉnh, nhưng lượng phát hành tại cả La Phù tỉnh cũng thuộc dạng cực kỳ lớn, ngoại trừ tương đối nổi danh tại dân gian ra, lãnh đạo Tỉnh ủy cũng thường xuyên đọc.

Như vậy, thoáng cái đã đẩy cục công an thành phố Tử Kim lên đầu gió ngọn giogs, Hồ Tự Lập cũng đụng phải áp lực rất lớn.

Hồ Tự Lập công tác lâu tại hệ thống công an, hiện tại coi như là đã chiếm được một khu vực làm vua.

Hồ Tự Lập ở bên trong cục công an có thể nói là một lời cửu đỉnh, dần dà đã dưỡng thành một loại tầm mắt duy ngã độc tôn, đối với Dương Tử Hiên, một tiểu cán bộ cấp phó sở như vậy, hắn không thèm để vào mắt.

Dù sao, Hồ Tự Lập cũng mang tư cách cục trưởng cục công an thành thị cấp phó tỉnh, là cán bộ cao cấp, cấp chính sảnh, vô luận là cấp bậc hay là thực quyền nắm giữ trong tay đều lớn hơn nhiều so với Dương Tử Hiên.

Nhưng chính Dương Tử Hiên, cấp phó sở cán bộ hắn xem thường không để vào mắt này, vậy mà lại mang đến cho hắn phiền toái lớn như vậy.

Hồ Tự Lập đi qua đi lại trong phòng làm việc, mạnh mẽ xé nát « La Phù báo chiều » trên mặt bàn, ném vào trong thùng rác, nghiến răng nghiến lợi nhổ ra mấy chữ: “ Dương Tử Hiên, cậu thật đúng là con mẹ nó có gan! “

Các khoản chi của cục công an bị đăng báo, về sau, Hồ Tự Lập liền nhận được nhiều cuộc điện thoại, đều là gọi tới nghi vấn tác phong công tác của hắn ở cục công an thành phố Tử Kim.

Thậm chí, một ít dân chúng trên phố có oán hận chất chứa đối với cục công an, đã bắt đầu khuếch đại chỉ trích cục công an thành phố Tử Kim không làm việc, cả ngày chỉ uống rượu, không làm việc đàng hoàng, vụ án lớn không phá được bao nhiêu, trị an tỉnh thành vẫn quá loạn, thế lực xã hội đen vẫn tồn tại.

Có một vài dân chúng cũng bắt đầu ào ào mượn gió đông phê bình cục công an lần này, ghi tin tức tố cáo tin, đưa tin tức tố giác đến tỉnh ủy và Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố, trách cứ cục công an thành phố Tử Kim.

Trong khoảng thời gian ngắn, dường như cục công an thành phố Tử Kim đã trở thành cái bia để cho mọi người chỉ trích.

...

Trong văn phòng bí thư thị ủy Tử Kim, Nhậm Đoàn thấy được xã luận trên báo La Phù chiều, về sau liền giận dữ đứng bật dậy, vỗ mạnh bàn một cái, miệng gầm gừ nói: “ Rốt cuộc là ai đang làm trò quỷ? “

Thư ký không dám nói lời nào, tính tình Nhậm Đoàn không tốt, nổi danh ở cả thị ủy là, coi như là chủ nhiệm các cục trưởng bên trong ủy ban thị ủy, đều cực kỳ sợ Nhậm Đoàn.

Nhậm Đoàn chậm rãi ngồi lên trên mặt ghế, rút một điếu thuốc ra, trong nội tâm thầm nói: “ Chuyện này hơn phân nửa là Dương Tử Hiên đầu tư, cũng chỉ có hắn, mới có khoản chi của cục công an, cũng chỉ có hắn, mới có ân oán lớn như vậy đối với cục công an thành phố Tử Kim! “

“ Dương Tử Hiên à, Dương Tử Hiên, tôi thật đúng là có điểm coi thường cậu rồi! “

Nhậm Đoàn nhìn một mảnh cảnh sắc ngoài cửa sổ, chậm rãi đứng dậy, nói: “ Sớm biết như vậy, lúc đầu tôi ngồi trên Hội nghị thường ủy Tỉnh ủy, cho dù liều mạng cũng phải giáng cho Dương Tử Hiên cậu một gậy chết tươi rồi, không thể tạo thành phiền toái lớn như hôm nay được. “
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.