Dương Tử Hiên nghi hoặc quay đầu nhìn nhìn Tống Tiểu Xuân.
Tống Tiểu Xuân lập tức chứng kiến sắc mặt Dương Tử Hiên có điểm gì là lạ, dáng tươi cười trên mặt bắt đầu đọng lại.
"Tốt cái gì? Vì cái gì mà tôi là người kinh thành lại tốt hơn?"
Hiện tại rốt cuộc Dương Tử Hiên cũng biết bà chị này muốn làm gì rồi, hơn phân nửa là nhìn trúng mình độc thân, muốn làm bà mối cho mình, mới hỏi rõ ràng rành mạch tình huống gia đình của mình.
"Tôi... chỉ muốn hỏi một chút, Dương sở ngài không phải để ở trong lòng." Tống Tiểu Xuân xấu hổ khoát tay áo nói.
Dương Tử Hiên nhíu mày hỏi: "Chị tìm tôi còn có chuyện gì sao? Chị đi theo tôi như vậy là muốn làm gì?"
Mặt mũi Tống Tiểu Xuân lập tức tràn đầy tươi cười: "Nhìn trí nhớ tôi kìa, tôi còn có chút công việc, không quấy rầy Dương sở ngài nữa, hôm nào sẽ gặp lại sau."
Nói xong liền đá đá giày da, chạy đi rất xa.
Dương Tử Hiên có chút buồn cười mà bật cười, đại viện cơ quan thật đúng là không thiếu cái lạ, ngày đầu tiên mình nhậm chức, đã có bà mối đến kiểm hàng rồi.
Những ngẫm lại cũng đúng, tuổi tác đã không nhỏ rồi, còn chưa kết hôn, xác thực là vấn đề lớn.
Đau đầu quá.
...
Thời điểm trở lại văn phòng, Hồ Khải đi ra ngoài nghe ngóng tin tức vẫn chưa trở lại, Dương Tử Hiên liền đi ra ngoài, chuẩn bị đến nơi ở mới nhìn trước một cái.
Vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-can-bo/2814183/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.