Cuối mùa thu, gần ngày đông giá rét, thành phố Tử Kim vẫn là một mảnh phồn hoa, bóng đêm như tấm thảm, mát như thác nước, từng ngọn đèn đường chiếu sáng trên người những thân ảnh đang lui tới vội vàng.
Lưu Bất Khắc lái xe hơi, chậm rãi nhúc nhích tại đầu đường Tử Kim, Dương Tử Hiên ngồi ở đuôi xe, nhắm mắt trầm tư.
Sau một lúc, hắn lấy điện thoại ra, bấm điện thoại Trương Tuyết Bách, trong điện thoại, thanh âm Trương Tuyết Bách không có vẻ thanh thúy và mị hoặc như bình thường, mà chuyển biến thành một loại mỏi mệt nồng đậm.
Giật mình một cái, Dương Tử Hiên lập tức ngồi thẳng người, không biết chuyện gì xảy ra, liền hỏi: "Tuyết Bách, tại sao thanh âm của chị lại nghe mỏi mệt như vậy, Bối nhi sinh bệnh vẫn chưa hết sao?"
"Bối nhi cũng sớm đã xuất viện, nó không có gì đáng ngại, đã sớm tốt rồi, làm sao lại nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho tôi? Gần đây ở Nam Hồ có khỏe không?" Trương Tuyết Bách rất chú ý lời nói, không trả lời thẳng vào vấn đề của Dương Tử Hiên.
"Công việc Nam Hồ khá tốt, bây giờ tôi đang ở Thành phố Tử Kim đây, vừa muốn gọi điện thoại cho chị, đến nhà chị ăn chực một bữa." Dương Tử Hiên nghe được, dường như Trương Tuyết Bách đang giấu diếm sự tình gì đó, cũng không hỏi tới.
Trương Tuyết Bách cười nói: "Cậu bây giờ đang ở Thành phố Tử Kim? Vậy cậu tới nhà của tôi, chỉ cần cậu dám đến, tôi sẽ nấu cơm cho cậu."
Dương Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-can-bo/2814153/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.