Bạch Thự nhìn thấy Dương Tử Hiên chưa gì đã quay lưng bỏ đi, trong lòng vô cùng xấu hổ và tức giận, ánh mắt hắn đưa về phía một nữ nhân viên nháy nháy, ý bảo cản đường hai người Dương Tử Hiên lại.
“Vị khách quý này, tại sao ngài lại bỏ rơi bọn ta như vậy?” Mấy nữ nhân viên lập tức tuôn ra, vây quanh hai người, mấy cái áo lại lộ thêm vài phần da thịt trắng muốt.
“Tránh ra!” Lưu Bất Khắc nhanh chóng đứng ra trước mặt, hai tay hơi dùng lực, lập tức đẩy mấy nữ nhân viên va đập vào nhau, rồi ngã xõng soài trên mặt đất.
“Đi thôi! Bạch chủ nhiệm, bảo trọng!” Dương Tử Hiên quay đầu lại bỏ xuống một câu cho Bạch Thự rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, sợ Bạch Thự điên lên, lại gọi một đống bảo vệ đến, lúc đó thì rất khó chạy thoát.
Bạch Thự đứng yên tại chỗ, hai bàn tay nắm lại thật chặt gân xanh nổi lên trên trán, thật sự bây giờ hắn rất muốn gọi người xử lý Dương Tử Hiên, nhưng hắn vẫn còn kiềm chế được.
“Con mẹ nó! Mày cứ đợi đấy! Mày không ngồi được lâu đâu!” Bạch Thự hung hăng nhỏ một bãi nước bọt chửi.
“Không thành công?” Đúng lúc này, một người từ phía sau cánh gà đi ra, lên tiếng hỏi, trong ánh đèn lờ mờ, không thể nhìn rõ khuôn mặt người này, nhưng trong giọng nói đầy vẻ kiêu ngạo, rõ ràng là quyền lực hơn hẳn Bạch Thự.
“Không thành công! Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Bạch Thư hơi cúi người xuống hỏi người kia.
“Hừ dùng bước tiếp theo! Ta ko tin hắn không động lòng, trừ phi hắn không phải đàn ông!” Người đàn ông kia nói.
………………………………………..
Thành phố Nam Hồ, sáng sớm, tiếng ồn ào huyên náo truyền ra ngay trước cửa ủy ban thành phố, rất nhiều người cầm băng rôn tấm biển hò hét, cảnh sát chống bạo động vây quanh, điều này làm cho rất nhiều người dân hiếu kỳ đứng lại xem, xì xào bàn tán tràng diện vô cùng hỗn loạn.
Văn phòng thị trưởng, La Trạch Minh đang rất lo lắng, chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại.
Phải biết rằng, mặc dù là trước lúc La Trạch Minh đảm nhiệm thị trưởng, thành phố Nam Hồ đều không hề phát sinh sự kiện kêu oan nghiêm trọng như thế.
Ở trong mắt đại bộ phận người ủy ban thành phố, bọn người thân của công nhân bị hại này cực kỳ khó chơi, không có đại lãnh đạo ra mặt khai thông, hơn nữa còn hứa hẹn giải quyết vấn đề, đám người thân của công nhân bị hại này sẽ không chịu đi khỏi cửa ủy ban thành phố.
Thật sự đáng chết, gần đây tổ đôn đốc của tỉnh ủy sắp sửa xuống Nam Hồ kiểm tra công việc, nếu như tổ đôn đốc của tỉnh ủy phát hiện sự kiện kêu oan nghiêm trọng như thế tại ủy ban thành phố, chọc đến tỉnh ủy ủy ban tỉnh, chỉ sợ vô luận là Thạch Phong Tín hay là La Trạch cũng không dễ sống qua ngày.
Thời gian này quá nhạy cảm, La Trạch Minh cùng Thạch Phong Tín đều không dám khinh thường.
Thư ký của thị trưởng Phương Vân tiến vào văn phòng, nhìn thấy La Trạch Minh có chút vội vàng xao động, đang chắp tay, đi tới đi lui trong phòng làm việc, chỉ cần hướng ra ngoài cửa sổ xem xét, là có thể chứng kiến vòng vây đông nghịt của đám người đang đứng ở cửa ra vào kia.
“ Thị trưởng, sự tình cơ bản đã rõ ràng, đám người kia đều đến từ khu công nghiệp Nam Hồ, do nhà máy chế biến giấy gây ra, tất cả đều là người thân của công nhân viên chức tử vong, hoặc là gặp phải tai nạn lao động! “ Thư ký Phương Vân bước hai bước đi đến trước người La Trạch Minh báo cáo.
“ Khu công nghiệp? Dương Tử Hiên cùng Diêu Thiên Thư làm gì vậy, lập tức bảo hai người bọn họ tới, đưa đám người này trở về, ngày mai rổ đôn đốc của tỉnh ủy sắp đến rồi, chậm thêm thì không còn kịp nữa! “ La Trạch Minh có chút giận không kềm được.
Sắc mặt Phương Vân có chút do dự, nói: “ Thị trưởng, những công nhân viên chức kêu oan này nói, lần này nhất định phải là lãnh đạo ủy ban thành phố ra mặt, hứa hẹn giải quyết, bằng không thì ai tới, bọn hắn cũng không chịu đi!”
“Hơn nữa tôi cũng tìm hiểu qua rồi, vấn đề nhà máy chế biến giấy này, cũng không phải trong nhiệm kỳ Dương Tử Hiên bí thư mới có, mà là tệ nạn kéo dài lâu ngày của khu công nghiệp, đã bắt đầu từ thời đại Giản Văn Phong bí thư! “
La Trạch Minh cũng ý thức được mình đang có chút tâm tình hóa, hắn nghĩ một lát mới lên tiếng: “ Như vậy đi, cậu đi ra ngoài thoáng trấn an công nhân viên chức kêu oan trước, bảo bọn họ không cần phải xao động, tôi sẽ thông báo cùng Thạch bí thư, lại nói rõ ngọn ngành cùng lãnh đạo chủ yếu khu công nghiệp, sau đó mới đi gặp mặt cùng những người kêu oan này. “
Phương Vân vâng một tiếng rồi đi ra ngoài.
...
Dương Tử Hiên buông điện thoại La Trạch Minh gọi xuống, khóe miệng nở một nụ cười, mưu đồ trận chiến đầu tiên đã lâu, hôm nay rốt cục cũng khai hỏa.
Trong điện thoại, La Trạch Minh cũng nói rõ ngọn ngành rồi, ngày mai tổ đôn đốc của tỉnh ủy sắp sửa xuống Nam Hồ tiến hành kiểm tra công việc, cho nên hắn nói với Dương Tử Hiên, vô luận như thế nào cũng phải trấn an tốt đám công nhân viên chức bị hại này, phải nhanh giải quyết mâu thuẫn này một chút, hơn nữa, còn phải báo cáo kết quả xử lý cuối cùng cho thị ủy ủy ban thành phố, phàm là gặp phải cản trở, Dương Tử Hiên tất yếu có thể áp dụng biện pháp đặc thù, cưỡng ép xử lý.
La Trạch Minh nói lời này, không thể nghi ngờ, chính là cho Dương Tử Hiên một thanh thượng phương bảo kiếm.
Cầm trong tay thanh thượng phương bảo kiếm này, nội tâm Dương Tử Hiên đại định, cầm lấy điện thoại, bấm điện thoại của Trịnh Cường, hỏi: “ Lão Trịnh sao? Phương quản lý có mở miệng hay không? Bây giờ không cần lo cho hắn nữa, hiện tại cậu lập tức phái người, dựa theo danh sách tầng quản lý nhà máy chế biến giấy do những bảo vệ kia cung khai, cùng với công nhân viên chức nhà máy chế biến giấy đã nói trước kia, lập tức đi bắt những người trong tầng quản lý nhà máy chế biến giấy này! “
“ Bí thư, động tĩnh lớn như vậy, có nên thông báo trước cho Trần cục trưởng hay không? “ Trịnh Cường có chút do dự, dù sao lần này chính là bắt một nhóm người.
Danh sách nhân viên cơ hồ bao gồm rất cả tầng quản lý nhà máy chế biến giấy, mà không phải một mình Phương quản lý, cần điều động rất nhiều cảnh lực, Trịnh Cường cũng không dám quá lỗ mãng, không thể không cẩn thận hỏi từng li từng tí.
“ Không cần phải thông báo với hắn chính cậu lập tức dẫn đội xuất phát, nói là mệnh lệnh của tôi, tôi vừa nhận được điện thoại của La thị trưởng, La thị trưởng đã nói, lần này sự kiện công nhân viên chức nhà máy chế biến giấy vây quanh ủy ban thành phố kêu oan cực kỳ nghiêm trọng!”
“Hơn nữa còn đang ở vào tình huống khẩn cấp, ngày mai tổ đôn đốc của tỉnh ủy sắp sửa đến Nam Hồ chúng ta kiểm tra công việc, cho nên, tất cả công tác đều phải là một đường thông không trở ngại, thời hạn giải quyết cuối cùng là vào đêm hôm nay! “ Dương Tử Hiên nghiêm túc nói.
Có thị ủy ủy ban thành phố cho thanh thượng phương bảo kiếm này, Dương Tử Hiên đương nhiên sẽ không quên vung kiếm tại trước mặt Trần Long Sinh.
Phân phó xong Trịnh Cường, Dương Tử Hiên lại phân phó thư ký Hồ Khải, nói: “ Tiểu Khải, cậu lập tức thông báo người phụ trách chủ yếu mấy nghành cục công thương, an toàn, quốc thổ tài nguyên, cung cấp điện trong khu công nghiệp, lập tức đến phòng làm việc của tôi, tôi có chuyện quan trọng muốn bố trí! “
Hồ Khải cũng có thể cảm nhận được hưng phấn trong lời nói của Dương Tử Hiên, tuy hắn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng cũng biết, chỉ sợ Dương bí thư đang muốn làm một lần thật lớn.
Mấy ngày hôm trước, Hồ Khải còn nghe được một ít đồn đại trong các cơ quan đơn vị, nói Dương bí thư đắc tội không ít cán bộ khu công nghiệp, sắp sửa bị một đám lão cán bộ lãnh đạo khu công nghiệp bức đi, không nghĩ tới, hôm nay liền gặp được Dương bí thư mặt mũi tràn đầy hưng phấn.
Xem ra, bên trong cuộc đối kháng giữa Dương bí thư đang cùng đám lão lãnh đạo này, đã chiếm thượng phong tuyệt đối, bằng không thì không thể cao hứng như thế.
“ Tuân lệnh bí thư! “ Hồ Khải trả lời một tiếng, liền chạy chậm ra khỏi văn phòng.
Hồ Khải vừa đi ra ngoài không lâu, điện thoại của Dương Tử Hiên lại vang lên.
“ Alo, tôi là Dương Tử Hiên, Trần cục à, hôm nay nghĩ như thế nào lại gọi điện thoại cho tôi vậy! “ Dương Tử Hiên cười nhạt một tiếng nói, cố ý giả bộ hồ đồ.
“ Dương bí thư, nghe nói cậu hạ lệnh điều rất nhiều cảnh sát cục công an đi nhà máy chế biến giấy, định bắt những người thuộc tầng quản lý nhà máy chế biến giấy, có phải là có một sự việc như vậy không? “ Trần Long Sinh cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, cố gắng bảo trì tỉnh táo, nhắc nhở mình, người đang nói chuyện cùng mình là lãnh đạo của mình.
“ Chuyện lớn như vậy, sao trước kia bí thư không nói cùng tôi một tiếng? “ Ngữ khí Trần Long Sinh có chút khàn khàn, hỏi, hiển nhiên, Dương Tử Hiên dùng thủ đoạn trực tiếp lách qua hắn, cái cục trưởng cục công an này, trực tiếp mệnh lệnh Trịnh Cường điều rất nhiều cảnh sát đi bắt người, hành vi như vậy, lại khiến cho Trần Long Sinh rất là căm tức.
Phải biết rằng, từ trước đến nay, tại cục công an khu công nghiệp, Trần Long Sinh đều là nói một không hai, từ trước đến nay, muốn được điều nhiều cảnh sát trong cục, phải có Trần Long Sinh đồng ý mới được, nhưng lần này, Trịnh Cường cầm được lời nói của Dương Tử Hiên, thánh chỉ của công ủy bí thư này ra, điều động rất nhiều cảnh sát, đã xúc phạm đến điểm mấu chốt của Trần Long Sinh tại cục công an, trong lúc vô hình đã làm suy yếu uy nghiêm của Trần Long Sinh, người giữ chức cục trưởng này.
Bởi vì trước kia, chỉ có Trần Long Sinh đồng ý, mới có thể điều động cảnh sát, hiện tại Trịnh Cường cũng có thể điều động.
Chuyện này nhất định sẽ làm cho một ít người hữu tâm bên trong cục công an bắt đầu suy đoán, Trịnh Cường dựa vào Dương Tử Hiên ủng hộ, có phải là có thể thay đổi cục diện phó cục trưởng yếu thế trước kia, tự thành một hệ tại cục công an?
Bên trong cục công an đương nhiên cũng không thiếu thế lực, bài danh không thấp, đứng ngay sau mấy phó cục trưởng, đều là người tương đối trung lập, nếu thật sự bị Trịnh Cường liên hợp lại, thật đúng là một cỗ lực lượng không nhỏ, lại khiến cho Trần Long Sinh không thể không kiêng kị.
“ Ha ha, Trần cục, mấy ngày nay không phải anh bị bệnh ư, không phải một mực ở trong nhà tĩnh dưỡng sao? Thân thể Trần cục đã không tốt, tôi cũng sẽ không quấy rầy. “ Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên một vẻ mỉm cười âm hiểm.
Trần cục tại đầu bên kia điện thoại tức giận đến mặt mũi suýt nữa sai lệch, chỉ cần là người sáng suốt, cũng biết hắn đang ở nhà giả bộ bệnh, tạm thời rời khỏi cục công an, đây là không thể giả rồi, không nghĩ tới, Dương Tử Hiên lại còn giả bộ hồ đồ.
Chỉ là, cũng trách không được Dương Tử Hiên, dù sao, khi hắn giả bộ bị bệnh, cũng không phải là do hảo tâm, chỉ muốn tọa sơn quan hổ đấu, đợi lúc Dương Tử Hiên đấu đến lưỡng bại câu thương cùng tập đoàn lợi ích khu công nghiệp, hắn mới ngồi đó làm ngư ông thủ lợi mà thôi.
Không nghĩ tới, bây giờ lại thành chính mình chuyển tảng đá nện vào chân của mình.
Trần Long Sinh mặt đỏ lên, trong lòng đầy lửa giận giận, lại cứ không có nơi nào để phát tiết, chỉ có thể ngượng ngùng nói: “ Đúng vậy, nhưng sự tình lần này cũng quá nóng, sao không thể chờ tôi tĩnh dưỡng tốt bệnh rồi hãy động thủ lần nữa, tôi không có ý tứ gì khác, tôi chỉ lo lắng Trịnh phó cục trưởng đến lúc đó sẽ xử lý không tốt thôi! “
“ La thị trưởng vừa mới gọi điện thoại cho tôi, hôm nay có rất nhiều công nhân viên chức nhà máy chế biến giấy vây quanh ủy ban thành phố, ngay cả chuyến đi đặc biệt của thị trưởng cũng không ra được, tình huống tương đối khẩn cấp, hơn nữa, ngày mai, tổ đôn đốc của tỉnh ủy sẽ đến Nam Hồ chúng ta kiểm tra công việc!”
“La thị trưởng cùng thị ủy đều muốn tôi nhanh chóng xử lý sự tình nhà máy chế biến giấy, cho những công nhân viên chức kêu oan này một cái công đạo, mau chóng dẹp loạn tình thế, Long Sinh, anh nói tôi có thể chậm trễ được sao? “ Ngữ khí Dương Tử Hiên vẫn rất là bình tĩnh.
Lời Trần Long Sinh nói vừa đến bên miệng, lại phải tự mình nuốt vào trong bụng.
Dương Tử Hiên chuyển La thị trưởng cùng thị ủy ra, nếu như Trần Long Sinh không chịu câm miệng, chỉ sợ là sẽ thật sự đắc tội với Dương Tử Hiên.
Để điện thoại xuống, Trần Long Sinh không khỏi thở dài, Dương bí thư này tuy trẻ tuổi mà thật sự là rất lợi hại, lần này mượn nhờ lực thị ủy cùng ủy ban thành phố, không biết khu công nghiệp có bao nhiêu cán bộ sẽ bị hắn gõ đây.
Nghĩ tới đây, Trần Long Sinh lại nghĩ tới Trịnh Cường đã triệt để đầu phục Dương Tử Hiên, hiện tại Trịnh Cường nhận được Dương Tử Hiên ủng hộ rồi, chỉ sợ cũng sẽ thành một người phó cục trưởng cường thế trong cục.
Trong nội tâm Trần Long Sinh không khỏi có chút hối hận, cương cứng cùng người đứng đầu đảng uỷ, thực sự không phải là chuyện gì tốt, dù sao, tài nguyên chính trị để người đứng đầu đảng uỷ có thể sử dụng thì nhiều lắm.
Tựa như Dương Tử Hiên, gọi một cuộc điện thoại là có thể nối thẳng đến thị ủy ủy ban thành phố, thông qua thị ủy ủy ban thành phố tạo, áp lực đến mấy đại lão trong khu công nghiệp.
...
Dương Tử Hiên khép hai tay lại, đặt trên mặt bàn công tác, ngồi rất nghiêm chỉnh, nhìn đứng một đám người đứng đầu khu cục ở trước mặt mình.
Cục công thương cục trưởng, cục trưởng cục an toàn, cục trưởng cục cung cấp điện, cục trưởng cục quốc thổ tài nguyên, mấy cục trưởng tai to mặt lớn đều song song đứng ở trước bàn làm việc của Dương Tử Hiên.
Mấy cục trưởng này xem như là người tương đối có quyền, thuộc về cục có sức ảnh hưởng trong khu công nghiệp, đều là cán bộ kỳ cựu ở khu công nghiệp, hiện tại đều không bán cho Diêu Thiên Thư chút mặt mũi.
Có thể nói, hiện tại, vô luận là Dương Tử Hiên hay là Diêu Thiên Thư, đều không thể chỉ huy nổi chút ít trưởng cục nắm giữ thực quyền này, mỗi lần công tác phân phó xuống dưới, đều là bằng mặt không bằng lòng.
Tuy Dương Tử Hiên một mực tìm cơ hội thu thập mấy tên cục trưởng, dùng để giết gà dọa khỉ, nhưng lại một mực không tìm thấy cơ hội.
Những cục trưởng này không nằm trong cấp lãnh đạo hạch tâm khu công nghiệp, cũng không biết thế cục trước mắt ở khu công nghiệp, chỉ nghe được một ít lời đồn, Dương Tử Hiên động đến nhà máy chế biến giấy, động đến miếng bánh ngọt của không ít cán bộ quản ủy hội cùng công ủy trong khu công nghiệp, hiện tại, Dương Tử Hiên đã gặp phải cục diện cô lập, tường nghiêng mọi người đẩy.
Cho nên, lúc những cục trưởng này nghe Dương Tử Hiên thông báo gọi đến văn phòng, đều là không hiểu nổi.
Có mấy cục trưởng nghe được Dương Tử Hiên triệu kiến, đều là biếng nhác, coi như việc không đáng lo, đợi muộn hơn mười phút đồng hồ, mới chậm rãi đi tới.
Hơn nữa, biểu lộ của những cục trưởng khi nhìn về phía Dương Tử Hiên cũng có rất nhiều vẻ, có người mặt biểu lộ bình tĩnh, có người xem phong cảnh ngoài cửa sổ, có người cúi đầu xem chân, có người đùa bỡn móng tay.
Không có một người nào thần sắc nghiêm túc câu nệ.
Trong mắt Dương Tử Hiên hiện lên một tia hàn mang
Bọn ông lớn này, tại trước mặt hắn, một công ủy bí thư còn tùy ý như thế, không chăm chú gõ mấy cái, thật đúng là dám coi mình như một quả hồng mềm, có thể tùy tiện bóp.
“ Biết rõ vì cái gì mà hôm nay tôi thông báo mấy người các anh tới nơi này không? “ Dương Tử Hiên ngồi thẳng người, ngữ khí nhàn nhạt hỏi.
Mấy lão gia cục trưởng đều là lắc đầu, trăm miệng một lời, cùng nói: “ Không biết. “
Hồ Khải ở một bên nhìn cái tràng diện này, cảm thấy có chút buồn cười, tuy Dương Tử Hiên đã ưỡn thẳng cái eo, nhưng cuối cùng vẫn là do tuổi còn nhỏ, mặt chưa đủ già dặn, chỉ là, cái khí tức trầm ổn trên người rất khó che dấu, cũng có một phần hương vị không giận tự uy.
Lại nhìn mấy lão gia cục trưởng này, đều là người ba bốn mươi tuổi, đứng ở trước mặt Dương Tử Hiên có chút cong vẹo, hình ảnh có vẻ rất là buồn cười.
Đứng ở bên trái nhất, chính là cục trưởng cục an toàn Điền Quang Minh, vừa rồi dám chơi móng tay, đúng là hắn, lúc này hắn đang dùng tròng mắt, liếc xéo qua mặt Dương Tử Hiên vài lần, trong đầu đầy sự miệt thị và phẫn nộ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]