Chương trước
Chương sau
La Trạch Minh nheo mắt lại, không nghĩ tới, Dương Tử Hiên lần đầu tiên gặp mặt, liền vứt khoai lang phỏng tay cho hắn, điều này làm cho La Trạch Minh có chút không dám xem thường người trẻ tuổi trước mặt.

La Trạch biết rõ, nếu như lần đầu tiên hắn liền cự tuyệt yêu cầu này của Dương Tử Hiên, chỉ sợ về sau, ở trong nội tâm Dương Tử Hiên, uy vọng của mình cũng sẽ giảm bớt đi nhiều.

Dù sao, vấn đề đường cái giao thông, thị trưởng không thể đánh nhịp, cũng sẽ làm cho cấp dưới cảm thấy thị trưởng này vô năng.

Dương Tử Hiên mỉm cười, hắn lợi dụng đúng là loại mâu thuẫn tâm lý này của La Trạch Minh, mới đưa ra yêu cầu như vậy, cấp dưới mới nhậm chức, lần đầu tiên đưa ra chút yêu cầu, La Trạch Minh dù như thế nào cũng phải nghĩ kĩ.

“ Đ cái này không phải vừa tu sửa được hai năm ư, làm sao lại không đi được? “ La Trạch Minh nghi ngờ nói.

“ Đúng vậy, ta cũng cảm thấy kỳ quái, chỉ là, bây giờ không phải là thời điểm tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân, cái đầu đường này là động mạch chủ giao thông liên lạc nội thành đến khu công nghiệp, không sửa tốt, chỉ sợ công tác gì cũng không khai triển, mở rộng được. “ Dương Tử Hiên không để cho La Trạch Minh có cơ hội chuyển hướng chủ đề.

“ Như vậy đi, chúng ta liền đi cùng cục giao thông bên kia liên lạc một tý, tranh thủ giải quyết vấn đề con đường này trong ngắn hạn. “ La Trạch Minh thấy thái độ Dương Tử Hiên kiên quyết như thế, liền không cãi cọ nữa.

“ Ta xin đại biểu quản ủy hội khu công nghiệp cảm tạ ủy ban thành phố trước. “ Dương Tử Hiên cười nói.

“ Đúng rồi, tiểu Dương, ngươi cũng hiểu rõ bí thư khu công nghiệp Giản Văn Phong, hiện tại đã bị Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh song quy, lúc trước hắn ngoại trừ đảm nhiệm đảng ủy bí thư ra, còn là phó thị trưởng thành phố Nam Hồ chúng ta. “ La Trạch Minh nhìn như rất tùy ý nói.

Con mắt Dương Tử Hiên nhấp nháy, trong nội tâm chậm rãi nhai nuốt lấy ý tứ hàm xúc trong lời La Trạch Minh, La Trạch Minh sao phải nhắc tới chuyện Giản Văn Phong trước kia đảm nhiệm phó thị trưởng thành phố Nam Hồ chính mình đây?

Giản Văn Phong song quy, về sau, thành phố Nam Hồ liền trống ra một cái vị trí phó thị trưởng, trước kia Dương Tử Hiên cho rằng, qua một thời gian ngắn, thị ủy Nam Hồ hơn phân nửa sẽ đề cử hắn, cái công ủy bí thư khu công nghiệp này vào trong tỉnh, dù sao, cái danh ngạch phó thị trưởng này, mặc dù thành phố không có quyền quyết định, nhưng thị ủy có quyền đề cử rất lớn, phòng tổ chức Tỉnh ủy khẳng định cũng sẽ rất thận trọng cân nhắc ý kiến đề cử của thị ủy, nếu như thị ủy đề cử người không quá ngoài ý muốn mà nói, người đó sẽ được lựa chọn.

Nhưng hiện tại, La Trạch Minh đột nhiên nhắc tới cái danh ngạch phó thị trưởng này, rốt cuộc là vì cái gì đây? Chẳng lẽ cái danh ngạch này cũng rất có biến tính?

“ Thị trưởng, ta mới tới, có chút không rõ ý của ngài. “ Dương Tử Hiên ra vẻ hồ đồ, muốn bộ muốn bộ La Trạch Minh giải thích, mặc dù biết hơn phân nửa là không được, nhưng Dương Tử Hiên vẫn muốn thử xem.

La Trạch Minh cười cười, nói: “ Không rõ cũng không sao, đây không phải đại sự gì. “

Quả nhiên là nhân vật tinh thông tính toán, Dương Tử Hiên ám thầm thở dài nghĩ, muốn từ Trạch Minh nói lời khách sáo, thật sự không dễ dàng.

“ Chỉ là, cái danh ngạch phó thị trưởng này, vẫn phải để trên tỉnh phê duyệt, bên trong thị ủy cũng chỉ là có quyền đề cử, nếu như ngươi trên tỉnh có quen biết lão lãnh đạo gì đó, có thể thích hợp vận hành thoáng một tý, như vậy sẽ lên nhanh hơn. “ La Trạch Minh nhiệt tình hảo tâm nhắc nhở.

Chỉ là, loại nhiệt tình hảo tâm này, lại làm cho Dương Tử Hiên có chút sởn hết cả gai ốc!

La Trạch Minh này rốt cuộc muốn làm gì, sao lại nhắc hắn tranh giành danh ngạch phó thị trưởng, rốt cuộc là có ý gì, trong nội tâm Dương Tử Hiên tràn đầy tính toán, hắn không tin La Trạch Minh nhắc nhở hắn, chỉ xuất phát từ hảo ý, đối với loại người tinh thông tính toán như La Trạch Minh, mỗi một câu đều rất không có khả năng là nói nhảm.

“ Vậy phải tạ ơn thị trưởng nhắc nhở rồi, nếu như không có việc gì, ta xin đi trước, thoáng bái phỏng Thạch bí thư một tý. “ Dương Tử Hiên uyển chuyển nói.

“ Được, ngươi đi đi. “ La Trạch Minh cười cười, đứng dậy nói: “ Có biết đại viện thị ủy đi như thế nào hay không, muốn ta để cho tiểu Phương đưa ngươi đi qua hay không? “

Dương Tử Hiên vội vàng khoát khoát tay, nói: “ Vừa rồi Lý Lỵ phó bí thư đã giúp ta nhận thức, không cần. “

“ Lý Lỵ phó bí thư? “ Sắc mặt La Trạch Minh hơi đổi, lập tức cười nói: “ Thì ra Lý Lỵ bí thư đã mang ngươi đi xem, ta đây liền có chút vẽ vời cho thêm chuyện ra rồi, ngươi đi đi. “

Dương Tử Hiên chú ý tới sắc mặt La Trạch Minh biến hóa, thầm nghĩ, Lý Lỵ bí thư, ngươi đừng trách ta lại một lần mượn mượn tên của ngươi để sử dụng.

Đợi sau khi Dương Tử Hiên ra ngoài, Phương Vân mới đi tiến vào văn phòng thị trưởng, chứng kiến La Trạch Minh ngồi ở trên mặt ghế, bộ dáng trầm tư, thu thập hai cái ly trên mặt bàn, lại lặng yên đi ra ngoài.

La Trạch Minh nhen nhóm một điếu thuốc, trầm tư, chẳng lẽ Dương Tử Hiên này chính là đi quan hệ Lý Lỵ để vào khu công nghiệp hay sao?

La Trạch Minh chỉ biết là Lý Lỵ có bối cảnh trung ương, là cán bộ bộ ủy trung ương đưa xuống rèn luyện, nhưng ở hội thường ủy thị ủy, Lý Lỵ vẫn là một bộ dáng không tranh quyền thế, thanh tâm quả dục, không nhiễm hồng trần.

Như vậy lại khiến cho vô luận là bí thư thị ủy Thạch Phong Tín hay là thị trưởng La Trạch Minh, đều rất là kiêng kị đối với Lý Lỵ, không biết tâm tư nữ nhân này rốt cuộc là cái gì.

Thạch Phong Tín cùng La Trạch Minh cũng biết, Lý Lỵ là xuống để mạ vàng, khẳng định phải lấy ít công lao trở về, không thể cứ một mực trầm mặc như vậy xuống dưới, nhưng cũng không biết lúc nào nàng mới ra tay.

Chẳng lẽ Dương Tử Hiên này đếnm chính là Lý Lỵ tại bắt đầu bố cục Nam Hồ! La Trạch Minh nhíu mày!

“ Tiểu Phương, vào đây. “ La Trạch Minh phân phó Phương Vân đứng ở bên ngoài, hỏi: “ Ngươi còn nhớ sơ yếu lý lịch Dương Tử Hiên hay không? Để ở nơi nào rồi? “

Phương Vân lập tức lấy văn bản tài liệu ra, đưa cho La Trạch Minh, nói: “ Thị trưởng, là cái này. “

La Trạch Minh nhìn sơ yếu lý lịch Dương Tử Hiên, mặt trên viết quê quán là kinh thành, cùng kinh nghiệm nhậm chức ngắn ngủi mơ hồ ở kinh thành, lại lần nữa lâm vào trầm tư.

Lý Lỵ cũng là nhân sĩ kinh thành, từng nhậm chức tại bộ ủy kinh thành, xem ra trước kia rất có thể thực sự cùng xuất thân với Dương Tử Hiên rồi!

...

Ra khỏi đại viện ủy ban thành phố, trên đường đi, Dương Tử Hiên đều cân nhắc dụng ý thực sự của La Trạch Minh khi nhắc nhở hắn về danh ngạch phó thị trưởng.

Một bên cân nhắc, một bên thở dài, đáng tiếc, chính mình bây giờ ở ủy ban thành phố hay thị ủy, đều không có người quen gì, nếu không, sẽ có chút tin tức nho nhỏ để xác minh một tý, cũng không trở thành hai mắt đen xì như bây giờ!

Chỉ là, có một điều Dương Tử Hiên có thể khẳng định, đó chính là La Trạch Minh cũng không biết cánh tay chính thức phía sau màn, lần này giúp mình vượt qua thành phố, thay đổi từ Đại Danh đến Nam Hồ.

La Trạch Minh hiện tại chỉ biết mình có bối cảnh trong tỉnh, cũng không biết mình bụp lên Đại Danh phe phái.

...

Dương Tử Hiên ngẩng đầu thoáng đánh giá hai bảng hiệu “ uỷ ban thị ủy Nam Hồ thành phố “, “ uỷ ban kiểm tra kỷ luật Nam Hồ thành phố “ một tý, chữ màu đỏ bắt mắt nhắc nhở hắn, nơi này chính là chỗ quyền lực trọng yếu nhất đại thành phố Nam Hồ, quyết sách kinh tế thành phố đứng top 5 La Phù!

Dương Tử Hiên vừa mới tiến vào, lại gặp phải Diêu Thiên Thư từ văn phòng bí thư thị ủy đi ra.

“ Dương bí thư, ngươi cũng tới bái phỏng Thạch bí thư à. “ Diêu Thiên Thư nắm tay cùng Dương Tử Hiên.

Diêu Thiên Thư ước chừng ba mười bảy mười tám tuổi gì đó, nhưng tóc đỉnh đầu sắp rụng hết, đoán chừng là nguyên nhân do trường kỳ lao tâm lao lực tại những đại cơ quan tỉnh, thoạt nhìn có thể làm phụ thân Dương Tử Hiên rồi.

Dương Tử Hiên gật đầu, nói: “ Đúng, ta mới từ ủy ban thành phố bên kia tới, Diêu chủ nhiệm nên đến ủy ban thành phố bên kia đi thôi. “

Diêu Thiên Thư cũng là công ủy phó bí thư khu công nghiệp, xem như là phụ tá tối trọng yếu nhất của Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên gọi là Diêu Thiên Thư Diêu chủ nhiệm, mà không phải gọi hắn là Diêu phó bí thư, coi như là cho hắn đủ tôn trọng.

Sau khi tách ra khỏi Diêu Thiên Thư, Dương Tử Hiên lại bảo thư ký Thạch Phong Tín đi vào thông báo một tý, bắt đầu bước đi thong thả vào văn phòng bí thư thị ủy.

Thạch Phong Tín cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Dương Tử Hiên, chứng kiến gương mặt tuổi trẻ của Dương Tử Hiên, ngây ra một lúc, sau đó mới đứng dậy cười nói: “ Tiểu Dương rất trẻ. “

Thư ký chứng kiến Thạch Phong Tín vậy mà thoáng đứng dậy một tý nghênh đón Dương Tử Hiên, không khỏi kinh ngạc, xem ra bí thư rất là coi trọng đối với Dương Tử Hiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.