“Ảnh chụp chung?” Ôn Nam Tịch nhẹ giọng hỏi: “Ảnh chụp chung nào vậy?”
Cô không nhớ đã chụp chung tấm ảnh nào với Phó Diên, tấm ảnh duy nhất là tấm cô giơ hai ngón tay, nhưng đó chỉ là một cái bóng trên mặt đất chứ không phải ảnh chụp chung.
Đàm Vũ Trình nhấp một ngụm rượu, nói: “Cái này, tự cậu đi hỏi đi.”
Khi anh ấy nói lời, ánh mắt ngang tầm với Ôn Nam Tịch, trong mắt anh mang theo vài phần thâm ý, đại khái chính là muốn cô tự đi hỏi, vạch trần vết sẹo này nên anh mới lười nói rõ ràng như vậy.
Cho đến hôm nay, Ôn Nam Tịch cũng có thể nhìn ra, lời chúc phúc của Đàm Vũ Trình thật sự không nhiều, vẫn có thành kiến đối với cô.
Cô mím môi dưới, đẩy điện thoại lại cho Đàm Vũ Trình, cầm ly rượu còn dang dở lên uống.
Đàm Vũ Trình ngả người về phía sau, cầm chai rượu, trầm giọng nói: “Cậu có biết cậu ấy thích cậu, từ khi nào không?”
Ôn Nam Tịch đang lột đậu phộng, cô biết giọng điệu hỏi của anh không hề khách khí, cô nhìn Đàm Vũ Trình, lắc đầu. Khóe môi Đàm Vũ Trình giật giật, tàn nhẫn nói: “Sớm hơn cậu tưởng tượng nhiều.”
Đầu ngón tay Ôn Nam Tịch khựng lại.
Cô cụp mắt ăn đậu phộng, điều Chu Hùng hỏi lần trước hiện lên trong đầu cô, cậu ấy hỏi lần đầu gặp mặt của hai người là khi nào, câu trả lời của cô là đầu ngõ, còn câu trả lời của anh là cửa hàng tiện lợi, là buổi sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-bo/3428962/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.