Editor: Đá bào
Beta: Đá bào
—
Cô thay đổi lời bài hát một cách ngẫu hứng, nhưng từng chữ vẫn khớp, tuy không có vần điệu cho lắm nhưng vẫn văng vẳng bên tai. Cậu không chê phiền mà ngâm nga theo, có giai điệu, giọng hát nhẹ nhàng êm dịu, mang hơi thở của tuổi trẻ.
Sau khi Phó Diên thực hiện điều ước của mình xong, cậu mở mắt ra, ngồi xếp bằng nhìn cô hát.
Ôn Nam Tịch ngâm nga xong, ánh mắt lấp lánh, hỏi: “Cậu ước xong rồi à?”
Phó Diên ừ một tiếng.
Ôn Nam Tịch mỉm cười hỏi: “Cậu ước điều gì vậy?”
Gió thổi mạnh, cổ áo đồng phục hơi cọ vào cằm cậu, Phó Diên lắc đầu: “Nói ra sẽ không linh nghiệm.”
Ôn Nam Tịch nghĩ: “Cũng đúng.”
Cô đẩy chiếc bánh về phía trước, cẩn thận dùng một tay bảo vệ ngọn nến: “Thổi nến đi.”
Phó Diên đi về phía trước, ánh nến soi sáng lông mày cậu, ngũ quan thiếu niên như trong đêm tối càng sắc nét, cậu nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến. Ôn Nam Tịch đặt một chiếc bánh nhỏ xuống nền cỏ, cúi đầu cắt bánh, nói: “Mẹ tôi làm món gì cũng ngon, tay nghề của bà là hạng nhất, đây là tôi học được từ bà.”
“Là cậu làm?” Phó Diên nhìn cô.
Phần tóc mái của cô thổi ngang khuôn mặt, có chút mơ hồ. Ôn Nam Tịch gật đầu, cô chia chiếc bánh kem thành hai phần, cắt gọn gàng, khóe mắt thấy thiếu niên đang cúi đầu, dưới mái tóc ngắn, đôi mắt cậu đen như mực, cậu đang nghịch điện thoại di động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-bo/3393494/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.