Chương trước
Chương sau
Lâm Phi cảm thấy mình nên nhận ra Tiền Dịch Lai là tên rác rưởi từ lâu mới phải.
Kể từ khi bắt gặp gã đè một Omega vừa phân hóa vào góc tường quấy rối, cậu vốn nên nhận ra rồi.
Nhị viện có không ít con cháu nhà có tiền. Không biết là cậu thiếu gia nào khởi xướng, không chờ tới đợt kiểm tra hàng loạt vào khai giảng năm ba, vừa thành niên đã tự mình làm xét nghiệm giới tính thứ hai. Sau đó, ngày càng có nhiều học sinh năm hai đã thành niên thay đổi đầu cuối đặc biệt – bọn họ hoặc là Alpha hoặc là Omega. Nếu là Beta, bọn họ thường giấu giới tính thứ hai trước đợt kiểm tra chung cùng cả trường, giấu được ngày nào hay ngày đó, bởi nào có ai muốn trở thành một Beta tầm thường.
Omega bị Tiền Dịch Lai quấy rối kia tên là Tiểu Yên, ở cùng phòng ký túc xá với Lâm Phi. Buổi tối, Tiểu Yên vừa đeo mặt nạ vừa chửi rủa: “Cái tên Alpha ngu xuẩn Tiền Dịch Lai kia đúng là con heo chỉ nhìn thấy Omega đã muốn chịch choạc, ông đây không vì giữ hình tượng đã hất chậu phân lên đầu nó rồi!”
Những người khác trong ký túc xá nghe vậy, đấm bàn cười phá lên.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha thế sao ông lại chạy thoát khỏi thằng đó thế?”
Tiểu Yên kể lại y như thật: “Tôi vừa khóc cái là tên ngu si kia đơ người ra, thế là tôi nhân cơ hội bụm mặt chạy mất, còn tên đầu heo ấy vẫn đang ngơ ngác. Không biết nó có tưởng tôi thích nó thật không…”
Động tác và biểu cảm của Tiểu Yên quá buồn cười, làm mọi người đều cười nắc nẻ, ngay đến Lâm Phi đang quét nhà cũng không kìm được cong môi.
Tiểu Yên vẫy tay: “Cậu gì ơi… Hôm nay cậu quét gầm giường của tôi cẩn thận chút, nhiều bụi quá, bẩn chết đi được. Hôm qua tôi bảo cậu quét cậu không quét đúng không?”
Nụ cười trên môi Lâm Phi nhạt đi, cậu cúi đầu, nhỏ giọng xin lỗi, hứa nhất định sẽ quét dọn sạch sẽ.



Tối hôm sau, Lâm Phi thay tổ trực nhật dọn nhà vệ sinh khu lớp học, bắt gặp Tiểu Yên đang nhón chân, ôm cổ Tiền Dịch Lai đòi hôn, thỏ thẻ gọi anh Tiền.
Lâm Phi một tay cầm cây lau nhà một tay cầm xô nước, ngơ ngác đứng một góc, mãi tới khi nam sinh cao lớn tóc đầu đinh kia liếc cậu bằng đôi mắt lạnh lùng. Lâm Phi vừa nhìn đã hiểu gã muốn bảo cậu cút. Cậu liền vội vàng cầm đồ chạy trối chết.



Sắp tới sinh nhật Tiểu Yên. Lần này, cậu ta nói muốn tổ chức sinh nhật. Tiểu Yên mời các bạn và bạn cùng phòng của mình, trong đó có Lâm Phi tới căn biệt thự ở ngoại ô của Tiền Dịch Lai chơi.
“Tôi, tôi không đi đâu.” Lâm Phi nói.
“Thế sao được, chúng tôi còn chẳng biết nướng thịt, nhất định cậu phải đi! Đi đi mà…”
Lâm Phi ngại ngùng từ chối: “..Nhưng tôi còn phải đi làm thêm.”
“Đừng mà Tiểu Vũ, cậu đi làm thêm một ngày bao nhiêu tiền, tôi cho cậu.”
“Không, không cần…”
Tiểu Yên mắt ngọc mày ngài, cười cực kỳ xinh đẹp: “Vậy tức là cậu đồng ý rồi đúng không? Tôi biết Tiểu Vũ tốt nhất mà!”
Tiểu Yên gọi cậu là Tiểu Vũ, bởi vì ngày khai giảng Lâm Phi tới muộn, Tiểu Yên chỉ liếc qua danh sách ký túc xá, thấy Lâm Phi tới liền nói: “Cậu là ừm…ừm.. Vũ gì… Lâm gì ấy nhỉ?”
Lâm Phi còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Yên đã cười hì hì quyết định: “Thế tôi gọi cậu là Tiểu Vũ đi! Dễ nhớ đúng không?”
Dù vậy, không phải lần nào cậu ta cũng gọi được cái tên đó ra khỏi miệng, có lẽ bởi vì bản thân cậu không phải là người có thể làm người ta nhớ rõ.
Rất ít người gọi được ngay tên của cậu. Nếu chỉ gặp cậu vài lần, đa số sẽ quên luôn cả cậu.
Vì vậy, Lâm Phi không thích giới thiệu mình với người khác, bởi vì một khi giới thiệu, cậu sẽ phải nói thêm rất nhiều thứ, để đối phương biết rằng — thực ra chúng ta đã từng gặp nhau.
Hơn nữa, tự giới thiệu cũng vô dụng thôi, dù sao mọi người rồi sẽ quên cậu.
Ngoại trừ…
“Lâm Phi!” Một giọng nói bỗng vang lên.
Lâm Phi quay phắt đầu lại. Là Tiền Dịch Lai.
Tiền Dịch Lai vừa ra khỏi bể bơi, chỉ mặc độc chiếc quần bơi, trên người còn nhỏ nước tí tách.
“Khăn.” Tiền Dịch Lai lại gần Lâm Phi.
Lâm Phi cứng đơ người, không nhúc nhích.
“Tôi nói, đưa khăn cho tôi.” Tiền Dịch Lai có vẻ mất kiên nhẫn.
“À… Ừm, khăn của cậu đây.” Lâm Phi hoang mang đưa món đồ trong tay cho gã.
Tiền Dịch Lai cau mày rút khăn, lau nước trên tóc và người…. Sau đó lau ra toàn bọt xà phòng.
“Lâm Phi!” Gã không kìm được tức giận: “Mẹ nó cậu đưa cho tôi khăn gì đây hả?!”
Lâm Phi ngớ người, mặt tái nhợt, luống cuống xin lỗi: “Xin, xin lỗi, tôi, tôi không cố ý, cái này là để… lau kính, vẫn chưa dùng, mới chỉ thêm nước lau…”
“Tại sao phải lau kính? Cậu là bạn cùng phòng của Tiểu Yên cơ mà?” Tiền Dịch Lai không hiểu, nhưng không chờ Lâm Phi trả lời, gã đã hiểu ra, cười khỉnh một tiếng.
Lâm Phi nhìn phản ứng của Tiền Dịch Lai, ấy vậy mà còn tự hỏi mình rằng, sau tiếng cười nhạo ấy rốt cuộc là “Vô dụng” hay là “Hèn nhát”.
“Nếu cậu thích giúp đỡ người khác thế, vậy thì mua giúp tôi bao thuốc đi.” Tiền Dịch Lai nói tên một loại thuốc lá, đi về phía biệt thự, lười nhác vứt lại một câu: “Góc tường có cái xe đạp đấy.”
Đây là vùng ngoại ô. Nơi bán thuốc lá gần nhất cách biệt thự vài km.
Trên đường về, xe đạp còn xịt lốp, Lâm Phi phải dắt bộ.
Về đến nơi trời đã trở tối, đám Tiểu Yên đang chơi trò chơi gì đó, thua phải hôn hoặc uống rượu, hình như bọn họ chỉ toàn chọn uống rượu.
“Tiểu Vũ Tiểu Vũ!” Tiểu Yên gọi cậu: “Uống rượu phạt giúp tôi đi!”
Lâm Phi muốn nói mình không biết uống rượu, nhưng cậu không từ chối được Tiểu Yên cứ quấn lấy mình, đành dốc chén uống cạn một hơi, cổ họng đau như bị bỏng.
“Tiểu Vũ cũng uống giúp tôi đi, không thể chỉ giúp một mình Tiểu Yên được!”
“Tôi nữa tôi nữa!”
Lâm Phi lần lượt uống cho bọn họ. Càng uống mặt càng đỏ, ánh mắt lại như càng tỉnh táo.
Tiểu Yên nhìn lá bài trong tay, lại nhìn Tiền Dịch Lai đang nhìn mình chằm chằm, chợt cười với Lâm Phi: “Lần này thua tôi không uống rượu nữa, tôi nhận phạt hôn. Tôi chọn —- Tiền Dịch Lai. Tiểu Vũ, cậu giúp tôi lần này nữa được không?”
Mọi người ngẩn ra.
“Bang!” Lâm Phi đột ngột nện chai rượu vang đỏ vào cạnh bàn, chai rượu vỡ một nửa, rượu đổ ào ạt ra ngoài.
Cậu không chút cảm xúc chĩa cái chai vỡ vào Tiểu Yên: “Tôi không phải là Tiểu Vũ, tôi tên là Lâm Phi.”
Tiểu Yên thấy cái chai nát bét sắp dí vào mặt mình, sợ nhũn cả chân: “Ừ, ừ, cậu tên là Lâm, Lâm Phi.”
Lâm Phi tiếp tục: “Tại sao tôi phải uống rượu cho cậu, tại sao tôi phải lau kính, tại sao tôi phải dọn vệ sinh ký túc xá, đâu… đâu phải một mình tôi làm bẩn phòng, cậu dựa vào cái gì bắt, bắt tôi làm một mình…”
Tiểu Yên: “Đúng, đúng vậy… Tôi xin lỗi.”
Lâm Phi nói tiếp: “Tại sao, tại sao cậu bắt tôi hôn tôi phải hôn.”
Tiểu Yên: “…Cậu, cậu không cần hôn giúp tôi.”
“Tại sao cậu không cho tôi hôn… thì tôi không được hôn.”
Nói xong, Lâm Phi vứt chai đi, ôm cổ Tiền Dịch Lai, nhào lên hôn gã.
Từ trước tới nay Tiền Dịch Lai chưa từ chối ai bao giờ, ban đầu gã còn hơi sửng sốt, nhưng khi cánh môi thơm mùi rượu áp tới, lòng gã bắt đầu ngứa ngáy. Gã vươn tay ôm lấy eo cậu, chuẩn bị hôn sâu hơn. Ai ngờ, chưa kịp làm gì gã đã bị đẩy ra.
“Tiền Dịch Lai, cậu, cậu cắn lưỡi tôi làm chi… Người cậu toàn mùi thuốc lá, tôi mua thuốc chuẩn lắm đúng không? Xa như thế… Tôi đạp xe sắp gẫy chân, còn phải đi bộ… Chân nổi toàn mụn nước, rất đau… Đúng, tôi là bao trút giận, tôi là người yếu đuối, tôi… tôi đáng đời. Tôi đâu có muốn vậy đâu, dựa vào cái gì cậu… cậu dám khinh thường tôi.”
Đôi mắt Lâm Phi đỏ lên, Tiền Dịch Lai tưởng cậu sẽ khóc, nhưng Lâm Phi lại như nhớ đến điều gì, khóe môi cong lên: “Tiền… Tiền Dịch Lai cậu là con heo Alpha ngu ngốc chỉ nhìn thấy Omega đã muốn chịch choạc — Tiểu Yên nhận xét quá chuẩn!”
Tiền Dịch Lai chỉ sửng sốt vài giây đã hiểu ra, mặt đen sì.
Sắc mặt Tiểu Yên cũng vô cùng khó coi.
Lâm Phi cười khúc khích nhìn Tiểu Yên: “Tiểu Yên, sao cậu lại như vậy, vừa mắng chửi người ta không bao lâu đã trốn trong nhà vệ sinh hôn người ta, tôi thấy rồi nha. Ngày nào tôi cũng phải dọn nhà vệ sinh, ngày nào cũng thấy Tiền Dịch Lai hôn người khác… Mỗi lần là một người khác nhau. Tiểu Yên, cậu tưởng rằng con heo chịch choạc yêu cậu say đắm à… Mấy Omega tôi thấy, đều đẹp hơn cậu nhiều…”
Mặt Tiểu Yên cũng đen sì.
“Lâm Phi!” Cậu ta quát to.
Lâm Phi bỗng mở to mắt, ngơ ngác nhìn Tiểu Yên, nom vô cùng mơ hồ. Cậu chậm chạp chớp mắt, nói tiếp: “Tôi buồn ngủ quá, mấy người cứ chơi đi, tôi đi ngủ. Sáng mai tôi lại đến dọn vệ sinh.”
Nói xong, cậu lảo đảo đi lên lầu, để lại một đôi “Tình nhân chuẩn” và một đám quần chúng hoặc khiếp sợ hoặc nghẹn cười hít drama.
Tiền Dịch Lai cực kỳ xấu hổ, gã và Tiểu Yên xem như kết thúc. Song gã vốn không đặt nặng mấy chuyện này, chỉ uống ba ly Whiskey xem như xin lỗi. Thấy Tiểu Yên hai mắt đẫm lệ, thậm chí gã còn tâm trạng hồi tưởng nụ hôn với Lâm Phi ban nãy.
Rất mềm, rất ngọt, thấm đẫm hương rượu, khiến người ta say.
Không, gã say thật, nếu không sẽ không hồi tưởng lại nụ hôn với một Beta tầm thường như thế.
Tiền Dịch Lai uống liên tục ba ly Whiskey, đầu không khỏi choáng váng. Gã lên lầu, vào phòng, khóa cửa lại.
Gã nằm trên giường, mơ màng cảm giác có người trèo lên giường mình. Người nọ quẩn quanh hương rượu, khẽ khàng cọ vào người gã. Tiền Dịch Lai tưởng mình nằm mơ, trong mơ gặp một Omega có tín tức tố mùi rượu thơm, tựa như bé mèo con quấn lấy mình cầu hoan.
Gã không kìm được hôn cậu.
Omega kia vừa đáp lại một chút, lý trí Tiền Dịch Lai tức thì đứt phựt. Gã cảm giác mình bị cưỡng chế phát tình, điên cuồng phóng tín tức tố, nhào tới Omega kia như sói đói.



Lâm Phi bị đánh thức.
Tiền Dịch Lai nhíu mày hỏi cậu: “Sao cậu lại ở đây?! Đây là phòng tôi, cậu vào đây từ khi nào?!”
Lâm Phi ngơ ngác, không nói gì.
Tiền Dịch Lai vươn tay, còn chưa chạm vào Lâm Phi cậu đã rụt về sau, nước mắt chảy dài trên má: “Cậu đừng, đừng chạm vào tôi!”
Tiền Dịch Lai thấy cậu như vậy liền bực bội. Hôm qua Lâm Phi say rượu gã còn thấy cậu hơi thú vị, hôm nay nhìn lại, đúng là cậu vẫn nhàm chán hệt như trước. Gã mất kiên nhẫn: “Mẹ nó cậu giả bộ bị hại cho ai xem.”
Lâm Phi nghẹn ngào: “Đừng, đừng chạm vào tôi!”
“Được được được.” Tiền Dịch Lai giơ hai tay lên: “Mẹ nó tôi không chạm vào cậu cậu đừng khóc nữa được không, làm như tôi cưỡng bức cậu không bằng.”
Lâm Phi khóc đỏ bừng hai mắt, run rẩy nhìn gã, ánh mắt kia rõ ràng viết “Đúng là cậu cưỡng bức tôi mà”.
Tiền Dịch Lai chửi bậy, bực bội kêu: “Mẹ nó cậu nhìn đi! Đây là phòng tôi! Mẹ nó tôi khóa cửa rồi cậu vào kiểu gì?! Cậu còn trèo lên giường tôi. Hôm qua tôi say khướt, ngủ dậy đã thấy chúng ta nằm với nhau rồi. Mẹ nó đây còn là lần đầu tiên của tôi nữa, mẹ nó có phải tôi cũng nói cậu cưỡng bức tôi được không?!”
“Chưa kể.” Tiền Dịch Lai liếc cậu từ đầu tới chân, cười nhạo: “Cậu muốn vóc dáng không có vóc dáng muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, không cần kiểm tra đã biết là Beta, mẹ nó dù tôi có đói bụng ăn quàng cũng sẽ không cưỡng bức người như cậu.”
Nói xong, Tiền Dịch Lai tự biết mình nói quá khó nghe, bởi vì gã thấy khuôn mặt Lâm Phi trắng bệch. Cậu siết chặt ga giường, nổi rõ mạch máu màu xanh nhạt trên mu bàn tay tái nhợt. Lâm Phi cúi đầu, lặng lẽ mặc quần áo, khập khiễng bước ra ngoài.
Tiền Dịch Lai thấy rõ gáy Lâm Phi bị cắn chi chít.
— Rõ ràng cậu không có tuyến thể.
Đệt.
Lâm Phi đi rồi, Tiền Dịch Lai nóng nảy ném lọ hoa bên cạnh lên tường, mảnh vỡ rơi đầy đất.
Tiền Dịch Lai lái xe ra ngoài, chưa tới vài phút đã đuổi kịp Lâm Phi đang cúi đầu lê bước ven đường, bước đi khó khăn. Gã đạp phanh, hạ cửa kính xe, nói với Lâm Phi: “Lên xe.”
Lâm Phi như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Tiền Dịch Lai quát: “Mẹ nó tôi bảo cậu lên xe, điếc à?!”
Lâm Phi bị dọa run lên.
Tiền Dịch Lai thấp giọng chửi bậy, mở cửa xe, bế ngang Lâm Phi lên. Lâm Phi giãy dụa, bị Tiền Dịch Lai đe dọa: “Mẹ nó cậu thử cựa quậy thêm xem?!”
Lâm Phi không dám nhúc nhích nữa.
Tiền Dịch Lai định bế cậu vào ghế phó lái, nhưng nghĩ có thể cậu ngồi không thoải mái, liền mở cửa sau, đặt cậu xuống ghế sau, để cậu nằm sấp. May mà xe đủ rộng, Lâm Phi lại đủ nhỏ, rất phù hợp.
“Nằm sấp xuống, không được ngọ nguậy, nghe chưa?!” Tiền Dịch Lai ra lệnh.
Lâm Phi nhỏ giọng ừ một tiếng, nhắm mắt rồi lại mở mắt, khẽ nói: “Tôi, tôi nói sai rồi, cậu không cưỡng bức tôi, chúng ta… chúng ta chỉ say rượu loạn, loạn tính. Hơn nữa trách nhiệm là ở tôi, là lỗi của tôi, do tôi đi nhầm phòng, nằm dưới sàn nhà gần giường cậu, nửa đêm còn trèo lên giường cậu…”
“Cậu biết thì tốt.” Tiền Dịch Lai khởi động xe.
Gã nói dửng dung, nghe thật kỹ còn cảm giác được sự “Khoan dung” của kẻ bề trên.



Không biết xấu hổ.
Lâm Phi quay đi, không nhìn gã nữa.
Điện thoại Tiền Dịch Lai vang lên, là Tiểu Yên. Cậu ta xổ một tràng hỏi Tiền Dịch Lai đi đâu, sao lại không có xe, như thế bọn họ biết về kiểu gì.
“Không có chân à, tự về đi!” Tiền Dịch Lai bực tức tắt điện thoại, trong lòng không khỏi giận chó đánh mèo… Tất cả đều do đám người ghê tởm này chuốc say Lâm Phi. Nếu Lâm Phi không say, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện này.



Tới bệnh viện, Tiền Dịch Lai nhìn kết quả khám bệnh, trầm mặc. Thành kết trong cơ thể, gáy bị cắn. Nếu Lâm Phi là Omega thì bọn họ đã ký hiệu hoàn toàn, nhưng vì Lâm Phi không phải là Omega, nên khi gã thành kết, suýt nữa Lâm Phi đã bị đau chết.
Y tá nhìn Tiền Dịch Lai như nhìn tên cầm thú.
Tiền Dịch Lai nhìn Lâm Phi nằm sấp trên giường bệnh, hiếm có lương tâm xuất hiện: “Khụ khụ, tuy chúng ta chỉ say rượu loạn tính, nhưng cậu cũng bị thương khá nặng, tôi sẽ bồi thường cho cậu… Nhưng tôi nói trước, đây là say rượu loạn tính, tôi sẽ không chịu trách nhiệm với cậu, nghe rõ chưa?”
“Ừm.” Lâm Phi dụi mặt vào gối, rầu rĩ đáp.
“Mỗi ngày tôi sẽ đến thăm cậu một lần, cậu có thể chọn món, ngày mai cậu muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Tiền Dịch Lai nheo mắt: “Cậu đang qua loa với tôi đấy à?”
“Cháo trắng, cảm ơn.”



Hôm sau, Tiền Dịch Lai mang cháo mà bảo mẫu nấu tới bệnh viện thăm Lâm Phi.
Tiền Dịch Lai ngơ ngác nhìn giường bệnh trống không. Gã không ngờ Lâm Phi đã xuất viện, thậm chí còn không nói với gã.
Tiền Dịch Lai nổi giận đùng đùng ném cả hộp cháo vào thùng rác, rồi tới đá văng cửa phòng ký túc xá của Lâm Phi.
Tiểu Yên đang đắp mặt nạ dưỡng mông, giật mình suýt rơi mặt nạ. Cậu ta hoảng loạn xách quần lên: “Anh, anh làm gì thế, hai ta hết rồi. Anh quấn lấy tôi cũng vô dụng, tôi —“
Tiền Dịch Lai mất kiên nhẫn cắt lời cậu ta: “Lâm Phi đâu?”
Tiểu Yên: “…Gì cơ?”
Không ai biết cậu đi đâu.
Trên thực tế, nếu không phải Tiền Dịch Lai hùng hổ tới hỏi, đại đa số không nhận ra trong phòng thiếu mất một người.
— Dù sao nam sinh tên Lâm Phi kia cũng quá nhạt nhòa.
Lâm Phi à, hình như chuyển trường rồi. Gần kết thúc năm hai cậu ta đã chuyển đi rồi.
Từ trước tới giờ, Tiền Dịch Lai luôn là tên theo phái hành động. Ngay sau khi biết tin, gã đã chuyển luôn đến Tam viện. Hơn nữa còn cực kỳ không khéo, vừa vào cổng trường gã đã gặp Lâm Phi.
Lâm Phi một mình đi trên đường, đầu cúi thấp, lưng cũng khom khom, đồng phục rộng thùng thình, chẳng có gì nổi bật. Khó cho Tiền Dịch Lai vừa liếc mắt đã nhận ra cậu giữa đám đông.
“Lâm Phi!” Tiền Dịch Lai hô.
Lâm Phi cứng người, không dám quay đầu lại, thậm chí còn đi nhanh hơn.
Tiền Dịch Lai bước tới, túm chặt cổ áo Lâm Phi, lạnh lùng hỏi: “Trốn tôi à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.