Chương trước
Chương sau
Lý Phá Tinh: “…?”
Lý Phá Tinh sửng sốt một lúc, cúi đầu xem video phát lại.
…Đúng là vậy.
Mặc dù ông che kín cả cơ thể, nhưng nếu nhìn thật cẩn thận, Lý Phá Tinh vẫn có thể nhận ra đó là Lý Thăng.
Lý Phá Tinh lập tức đứng ngồi không yên.
Lúc chưa nhận ra, hắn chỉ xem video này dưới góc độ của một người đứng nhìn, thậm chí còn có hứng thú nói đùa. Mà giờ, khi biết người bị bắn là bố mình, từng giây từng phút trong video đều trở nên kinh hoàng chấn động.
…Bố đang ở đâu? Bị thương có nặng không? Đã được đưa tới bệnh viện cẩn thận chưa? Đã phẫu thuật xong chưa? Ai đang ở bên cạnh ông… Mẹ đã biết chưa?
Có thế nào thì Lý Thăng vẫn là bố hắn, cũng là… Vị anh hùng mà hắn vừa yêu vừa hận suốt mười mấy năm qua, sao có thể không lo lắng cho được.
Tế Tu thở dài, mở giao diện liên lạc trên đầu cuối, đưa cho Lý Phá Tinh: “Hiện tại ông ấy đang trong phòng phẫu thuật, dì Man đang ở bên cạnh ông ấy, đạn không bắn trúng vị trí quan trọng, sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.”
Lý Phá Tinh hơi do dự, cuối cùng vẫn nhận đầu cuối, gọi điện.
Lý Vũ Trụ mê man chớp mắt. Thấy bố cau mày gọi điện, nhóc không dám quấy rầy, kéo ống tay áo bố hai hỏi: “Sao vậy bố hai, chúng ta không đến khu vui chơi nữa ạ?”
Tế Tu trầm mặc, ngồi xổm xuống, dịu dàng xoa đầu Lý Vũ Trụ: “Xin lỗi Vũ Trụ, ông nội bị thương, để lần sau chúng ta đi được không?”
Lý Vũ Trụ chớp mắt, không kịp phản ứng.
“…Ông nội? Ông nội gì ạ?” Nhóc vẫn chưa biết gì về Lý Thăng.
Tế Tu đặt Vũ Trụ xuống sofa, nhẹ nhàng kể cho nhóc về Lý Thăng. Mặc dù Vũ Trụ còn nhỏ, nhưng nhóc là một đứa bé hiểu chuyện, có một số việc không cần phải giấu nhóc.
Bên này, Lý Phá Tinh và Bạch Man Man cũng sắp nói chuyện xong.
Bạch Man Man có vẻ mỏi mệt. Nhắc đến tình hình của Lý Thăng, bà hơi ngừng lại, rồi nói khẽ thật khẽ: “…Ông ấy không sao, ông ấy không sao.”
Bà nói rất chậm, rất nghiêm túc, không biết là nói với Lý Phá Tinh, hay đang nói với chính bản thân mình.
Nói xong, Bạch Man Man lại nhớ mình từng nói thà Lý Thăng chết đi còn hơn, lòng bỗng xuất hiện một cảm giác vô cùng kì lạ. Vì vậy, bà nói như muốn che giấu điều gì: “…Ông, ông ấy có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?! Chiến hữu của ông ấy từng gửi video phi thuyền nổ tung cho chúng ta, mà giờ ông ấy vẫn sống tốt đó thôi. Chúng ta không cần lo nghĩ bậy bạ, tự mình làm khổ mình, dù sao bây giờ chúng ta cũng không mấy liên quan tới ông ấy. Con đang làm gì thì làm đi, chú ý an toàn, mẹ cúp máy đây.”
Sau đó, bà vội vàng cúp điện thoại.
Lý Phá Tinh quay đầu lại, thấy Tế Tu và Lý Vũ Trụ đang ngồi cùng nhau, không biết đang nói chuyện gì. Lý Phá Tinh đi về phía họ, đúng lúc nghe thấy Lý Vũ Trụ nói: “Ông làm sai, ông tổn thương dì Man và bố.”
Lý Vũ Trụ ngừng lại, khuôn mặt con con nhăn tít lại, xoắn xuýt: “Nhưng ông cũng đáng thương quá, ông đã trốn đi rồi mà kẻ xấu vẫn tìm ông, ông muốn quay về lại không dám vì sợ sẽ liên lụy đến chúng ta.”
Lý Vũ Trụ cúi đầu, rầu rĩ nói: “…Nhất định ông cũng buồn lắm.”
Lý Phá Tinh bỗng hỏi: “Vậy con nghĩ ông ấy có đáng được tha thứ không?”
Lý Vũ Trụ ngửa đầu nhìn Lý Phá Tinh, rồi cúi đầu hút một ngụm sữa bò, nhỏ giọng đáp: “Đấy là chuyện của bố và dì Man, làm sao con biết được, con cũng đâu quen ông nội…”
Lý Vũ Trụ nhảy xuống sofa, hai tay ôm cốc sữa bò chạy lên giường.
“Nếu hôm nay không đi khu vui chơi nữa thì con đi ngủ đây.”
Lý Phá Tinh gọi nhóc lại: “Ngủ gì mà ngủ? Hôm nay con còn chưa ngủ đủ à?”
Lý Vũ Trụ ngừng bước, buồn bã hỏi: “Vậy con còn làm chi được? Đâu ai chơi với con đâu.”
Tế Tu bỗng áy náy, y nhìn tin tức đầu tiên trên đầu cuối, nói: “Vũ Trụ, thật ra con có thể —“
Lý Vũ Trụ xoay người, mắt trợn to, chán chường mất hết niềm tin vào cuộc sống: “Con còn làm được gì nữa? Đừng bảo hai bố muốn con đi làm bài tập nhá, con không muốn làm bài tập đâu! Có chán muốn chết con cũng không muốn làm bài tập!”
Tế Tu: “…”
Tế Tu: “Không phải, ý bố là, con có thể chơi cùng Điêu Điêu.”
Trước khi tới khu A1, bọn họ đã biết không thể sớm trở về khu k7, cho nên cũng mang Điêu Điêu theo. Theo kế hoạch, Điêu Điêu sẽ được gửi tới nơi ở của Bạch Man Man và Lý Thăn, nhưng khi vừa nói chuyện với Bạch Man Man, Tế Tu đã bảo Bạch Man Man gửi Điêu Điêu tới chỗ họ, một phần là vì Bạch Man Man đang bận chăm sóc Lý Thăng, hơn nữa còn bị dị ứng lông chó, khó mà lo cho nó; một phần khác, chính là vì Lý Vũ Trụ.
“Điêu Điêu!” Vừa nhìn thấy Điêu Điêu, Lý Vũ Trụ đã vui vẻ kêu lên.
Điêu Điêu nhảy xuống khỏi lòng người giúp việc, vui mừng nhào đến chỗ Lý Vũ Trụ, suýt nữa làm Lý Vũ Trụ ngã ngửa ra sau, chọc cho nhóc bật cười khanh khách.
May mà người giúp việc nhà họ Tế thường xuyên dọn dẹp mặt cỏ, vậy nên Lý Vũ Trụ có ôm Điêu Điêu lăn lộn dưới đất cũng không bị quá bẩn.
Lý Phá Tinh xách ghế ngồi cạnh nhóc, vừa nhìn Lý Vũ Trụ, vừa nói chuyện với Bạch Man Man qua Hôi Tín.
Cuộc phẫu thuật của Lý Thăng đã kết thúc, ông cũng đã tỉnh lại.
Bạch Man Man gửi cho Lý Phá Tinh vài bức ảnh của Lý Thăng, xem ra tình trạng của ông không đến nỗi quá tệ.
Lý Phá Tinh đang gặm quả táo Tế Tu đưa cho, đột nhiên thấy có gì đó lóe lên, hắn nheo mắt hỏi Tế Tu: “Cái gì đây?”
Tế Tu chưa kịp lên tiếng, Lý Phá Tinh đã kéo tay phải của y lại.
Lý Phá Tinh nhìn chằm chằm chiếc vòng trên cổ tay Tế Tu, giọng nói lạnh buốt: “…Vòng tay kích điện?”
Tế Tu không ngờ Lý Phá Tinh chỉ liếc qua đã nhận ra thứ này, y mím môi, không che giấu, chỉ gật đầu.
“Em đeo từ bao giờ? Ai bắt em đeo?!”
Tế Tu hơi do dự, rũ mắt giải thích kế hoạch ngày hôm nay. Sợ anh Tinh lo lắng, y còn bổ sung: “Thực ra anh không cần lo quá đâu, đợi tới khi cơ thể em nhỏ đi sẽ —“
“Vậy nếu em không nhỏ đi thì sao?” Lý Phá Tinh hung hăng hạ giọng hỏi: “Nếu em không kịp nhỏ đi, bị điện giật thì sao? Rốt cuộc em có nghĩ tới hậu quả không?”
“Không đâu anh Tinh.” Tế Tu khẽ đáp: “Em sẽ canh giờ để dùng thuốc phụ trợ khống chế cơ thể mình, chỉ cần không xảy ra sự cố, em sẽ thuận lợi cởi chiếc vòng này ra.”
“Vậy nếu như…” Giọng nói Lý Phá Tinh run rẩy, đôi mắt dần đỏ lên: “Nếu như xảy ra sự cố thì sao?”
“Anh Tinh.” Tế Tu ngừng lại, rồi chầm chậm nói.
“Thời gian cấy ghép cuối cùng của Vũ Trụ đã được quyết định rồi. Tới lúc thằng bé phải phẫu thuật, tất cả sẽ kết thúc. Không ai đảm bảo được tỷ lệ thành công của cuộc phẫu thuật này, việc chữa trị hoàn toàn căn bệnh này không đơn giản như chúng ta nghĩ. Chỉ cần cuộc phẫu thuật thất bại, cả đời này Vũ Trụ sẽ không đi được nữa.”
Tế Tu lại ngừng lại, nhìn Lý Vũ Trụ đang chơi với Điêu Điêu trên sân cỏ, nói thật khẽ: “Vũ Trụ là con chúng ta, em sẽ bảo vệ con thật tốt, tuyệt đối không để nó… Chịu nỗi thống khổ mà em từng phải chịu.”
“Dẫu sao… Tế Tuyên Thao cũng là bố em, ông ta sẽ không làm gì em đâu.”
“Anh Tinh.” Tế Tu cầm tay Lý Phá Tinh: “Tin tưởng em được không?”
Lý Phá Tinh nhìn Tế Tu chăm chú, tim âm ỉ đau. Một lát sau, hắn mới khàn giọng đáp: “Anh sẽ không cắt tuyến thể.”
Hắn mím môi, cố chấp lặp lại: “Anh sẽ không cắt tuyến thể.”
…Vậy nên em không thể gặp chuyện được.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Tế Tu từng nghe Lý Thăng nói có người của quân đoàn S trà trộn vào nhà họ Tế. Vì vậy, khi đi trên hành lang, bị ai đó bất ngờ kéo vào một phòng bỏ không, y cũng không mấy bất ngờ.
Đó là một người làm vườn. Ông khoảng năm mươi tuổi, tấm lưng hơi còng khiến ông nom  không cao lắm, lẫn trong đám giúp việc Beta thì không có gì đặc biệt. Người làm vườn khóa cửa phòng, sau đó mới đứng thẳng người. Hóa ra ông rất cao, chỉ có điều nhuốm đầy vẻ tang thương, hẳn là một Alpha ngụy trang thành Beta.
“Lý Thăng đã từng nói với cậu về tôi chưa?” Người đàn ông hỏi. “Tôi là Trịnh Đông Trì.”
“Tế Tu.”
Trịnh Đông Trì cởi đầu cuối, mở màn hình, đưa cho Tế Tu xem tấm bản đồ bên trong: “Đây là kế hoạch tối nay của chúng ta.”
Tế Tu nhíu mày: “Chỉ có hai chúng ta sao?”
Người đàn ông cười nói: “Hai mươi phút trước, khi Lý Thăng vẫn chưa gọi cho tôi, tôi còn tưởng kế hoạch chỉ có một mình tôi. Bọn họ đều nói tôi quá mạo hiểm, vì vậy chỉ có một mình tôi hành động.” Trịnh Đông Trì ngừng lại. “Nhưng đây hiển nhiên là cách nhanh nhất.”
Tế Tu cúi đầu nhìn kế hoạch của ông, bình tĩnh nhận xét: “Đúng là quá mạo hiểm, tỷ lệ thành công cực kỳ thấp, gần như là đi chịu chết.”
“…Lý Thăng nói mặc dù cậu là con trai của gia đình này, nhưng nhất định cậu sẽ giúp tôi, xem ra cậu ấy nói sai rồi.”
Trịnh Đông Trì ngừng lại, tự giễu: “Tôi biết là mạo hiểm, nhưng tôi không có gì phải sợ, dù sao vợ con tôi đều chẳng còn nữa. Thôi được, cứ để một mình tôi thực hiện đi.”
Ông định lấy lại đầu cuối trong tay Tế Tu, nhưng lại bị Tế Tu ấn tay lại.
Ông kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy chàng trai tinh xảo nom còn quá trẻ này nhíu mày, chậm rãi nói: “Kế hoạch của ông có quá nhiều sơ hở, tôi sẽ lập một kế hoạch khác dựa trên kế hoạch này, tới tối chúng ta cùng hành động.”
Tế Tu rút cây bút điện từ dưới đáy đầu cuối, vẽ vòng tròn lên bản đồ: “Phải từ bỏ con đường này, vì ở đây không có bất cứ vật che chắn nào, hơn nữa đó cũng không phải là góc chết của camera…”
Trịnh Đông Trì nghe xong, sững sờ.
“Thế nào?”
Trịnh Đông Trì: “Tên nhóc Lý Thăng này thật có phúc khi có đứa con rể lợi hại như cậu.”
Trịnh Đông Trì chợt nghĩ tới điều gì, cúi đầu nhếch môi: “Nếu con gái tôi còn sống, có lẽ cũng đã mang về cho tôi một đứa con rể rồi.”
Có lẽ vì Tế Tu im lặng không nói, dường như đang nghiêm túc lắng nghe ông, nên Trịnh Đông Trì bỗng muốn bày tỏ lòng mình: “Lúc ấy mọi người đều ẩn nấp, không ai được trở về nhà. Người thân cũng không biết chúng tôi còn sống, nhưng khi ấy vợ tôi vừa sinh con, cô ấy rất quật cường, mọi người có khuyên nhủ thế nào cô ấy cũng không chịu cắt tuyến thể. Lúc ấy, vì đau lòng không chịu nổi nên tôi đã lén lút quay về. Tới lần thứ ba tôi trở lại, vợ con tôi đã không còn. Họ bị bắn chết, con tôi bị bắn một phát vào đầu, còn vợ tôi thì bị bắn hai phát vào ngực.”
Trịnh Đông Trì cúi thấp đầu, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt thành quyền: “Nếu lúc ấy tôi làm giống Lý Thăng và mọi người, nhẫn nại chờ đợi, không trở về thì tốt biết bao… Chí ít bọn họ còn được sống.”
“Những việc này có liên quan mật thiết với Tế Tuyên Thao.” Giọng ông dần lạnh lẽo, Trịnh Đông Trì đấm xuống bàn: “Tôi phải dùng luật quốc gia để bắt hắn nợ máu phải trả bằng máu!”
“Cậu thì sao?” Trịnh Đông Trì nhìn Tế Tu: “Nghe nói cậu là con trai của nhà này, cậu là con nuôi à? Hồi bé cậu bị ngược đãi sao?”
“Không.”
Tế Tu gửi kế hoạch vừa chỉnh sửa đến đầu cuối của mình, trả đầu cuối cho Trịnh Đông Trì: “Tôi là con ruột.”
Trịnh Đông Trì nhìn y hồ nghi: “Con ruột… Vậy cậu định giết chết bố mình sao?”
Tế Tu: “Tôi không muốn ông ta chết.”
Sắc mặt Trịnh Đông Trì đột nhiên biến đổi, ánh mắt trở nên cảnh giác. Song tiếp theo, ông thấy chàng trai khẽ rũ mắt, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói bình tĩnh tới mức vô cảm: “Tôi chỉ muốn sống bình yên với gia đình mình, nhưng mà, ông ta không cho.”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Đêm đến.
Có hai người đang lặng lẽ xâm nhập một căn gác xép độc lập phía sau núi nhà họ Tế.
“Chính là chỗ này.” Trịnh Đông Trì nói: “Ở đây có khóa mật mã, tôi từng học một số biện pháp phá mã, nhưng cũng chỉ là vài món căn bản qua qua, không biết có phá được không.”
Tế Tu ra hiệu ông yên lặng, rồi nhập sinh nhật của Tế Tiểu Tuyển.
Mật khẩu sai.
Y đảo ngược sinh nhật của Tế Tiểu Tuyển.
Mật khẩu đúng.
Tế Tu thầm cười nhạo, mật khẩu quá ngu xuẩn.
Trịnh Đông Trì không ngờ có thể mở cửa nhanh như vậy, không khỏi kích động. Ông nói với Tế Tu: “Cậu không biết văn kiện chúng ta cần nên cậu đứng ở đây canh giúp tôi, để tôi tìm.”
Tế Tu đứng sau kệ sách, giá ngoài cùng của kệ sách đã phủ một lớp bụi, rõ ràng là không được sử dụng, ngay cả sách trên giá cũng là các loại sách khoa học chuyên sâu mà bình thường Tế Tuyên Thao chẳng buồn để mắt đến.
Bỗng, ánh mắt Tế Tu ngừng lại, vô tình nhìn thấy một quyển sổ tuy đã cũ nhưng vẫn rất tinh xảo lẫn giữa số sách học thuật.
Tim Tế Tu thịch một cái, y rút quyển sổ ra. Vừa mở sổ, một bức ảnh nho nhỏ kẹp trong sổ liền rơi xuống đất.
Tế Tu nhặt lên… Đó là một bức ảnh siêu âm.
Thời gian là… Hai mươi tư năm trước.
Đây là ảnh siêu âm của y.
Tim Tế Tu bỗng đập loạn nhịp.
Mẹ y giữ ảnh siêu âm của y, kẹp trong một quyển sổ, quyển sổ này hình như là sổ nhật ký thai kỳ của bà.
…Có thể mẹ cũng mong đợi y xuất hiện.
Có thể mẹ… Cũng đã từng yêu y.
Đúng vậy.
Sao lại có một đứa trẻ vừa xuất hiện đã bị ghét bỏ được.
Tim y đập thình thịch, tay mở sổ cũng run lên, vậy nhưng, khóe môi y lại hơi cong lên, ánh mắt cũng sáng lấp lánh.
Chỉ có điều, ngay giây đầu tiên y mở sổ, nụ cười trên môi y cứng đờ.
Ngày 14 tháng 7 năm 370.
Tôi mang thai.
Tôi muốn bỏ đứa bé này.
Bác sĩ không đồng ý.
Tôi hận chết đứa bé này.
Tại sao nó lại đến thế giới này?
Tôi làm siêu âm, nhìn thấy nó vui mừng đạp chân.
Tôi vẫn suy nghĩ rằng.
Đứa bé này, liệu có thể chết ngay khi chào đời được không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.