Chương trước
Chương sau
Lý Phá Tinh nắm tay Tế Tu đi theo người đàn ông có vẻ là quản gia kia, đưa mắt quan sát bốn phía.
Cái “nhà” này rộng tới mức quá đáng, cứ đi vài bước là lại thấy người giúp việc Beta đi qua đi lại.
Từng viên gạch lát hắn bước qua đều sạch bong không một hạt bụi, từng mảng tường đều trắng tinh không tỳ vết, từng người giúp việc đều mỉm cười giống nhau y như đúc.
Tế Tu bất ngờ trở lại sau chín năm, vậy mà tất cả mọi người không một ai tỏ ra kinh ngạc trước sự xuất hiện của Tế Tu và Lý Phá Tinh. Thậm chí, khi hai người đi ngang qua, bọn họ còn mở miệng chào bằng giọng điệu dịu dàng khéo léo giống hệt nhau: “Chào cậu cả, chào mợ cả.”
Lý Phá Tinh nổi hết cả da gà, không biết là vì câu “mợ cả” hay là vì từng động tác, biểu cảm đều hoàn mỹ hệt như người máy của họ.
Lão quản gia dẫn bọn họ tới một căn phòng ở tầng hai, khuôn mặt nở nụ cười đúng chuẩn: “Thưa cậu cả, đây là phòng bà chủ chuẩn bị cho mợ cả.”
Tế Tu sững lại, hỏi: “Phòng ban đầu của tôi đâu?”
“Cậu út nói phòng của cậu có khung cửa sổ thần kỳ, luôn ngắm nhìn được những đám mây đẹp mắt.”
Lão quản gia như nhuốm ý cười, giọng điệu cũng xen lẫn từ ái yêu thương: “Cậu biết đấy, đôi lúc cậu út có những ý nghĩ lạ kỳ như một đứa bé vậy.”
Lý Phá Tinh hơi kinh ngạc, quan sát gương mặt lão quản gia. Đúng là ông ta đang cười, khóe mắt cũng nheo lại thành nếp nhăn nhàn nhạt, như thể là một ông lão bình thường đang khoe cháu trai của mình.
— Dường như ông ta không hề nhận ra việc Tế Tiểu Tuyển cướp phòng của Tế Tu có gì không thỏa đáng, mà chỉ quan tâm cậu út đáng yêu ngây thơ, mang suy nghĩ lạ kỳ như con trẻ.
Tế Tu mím môi, không định truy xét gì, chỉ nói: “Đưa tôi tới thư phòng.”
Lý Phá Tinh thấy Tế Tu như vậy, tim khẽ nhói một cái. Hắn chợt hỏi: “Tôi ở đây một mình thì chán lắm, đi tìm cậu út của mấy người chơi được không?”
Lão quản gia sửng sốt, có lẽ không ngờ Lý Phá Tinh lại hỏi chuyện này, đáp: “Gần đây bệnh tình của cậu út trở nặng… Cậu ấy không muốn gặp mọi người.”
“Không sao.” Lý Phá Tinh toét miệng cười: “Ông nói cho tôi biết cậu ta ở đâu đi, không chừng thấy tôi cậu ta lại bằng lòng chơi với tôi thì sao, tôi dỗ trẻ con giỏi lắm. Cậu út nhà mấy người chắc bằng tuổi con trai tôi, tôi có rất nhiều kinh nghiệm dỗ tụi con trai tầm tuổi này.”
Lão quản gia kinh ngạc, nghiêm túc giải thích: “Không phải, cậu út không phải là trẻ con, cậu ấy đã 22 tuổi rồi.”
“22 tuổi?” Lý Phá Tinh như nghe thấy một chuyện không thể tin nổi, khiếp sợ thốt lên: “Thế cậu ta không biết mây sẽ di chuyển hả, tại sao lại nghĩ trên thế giới này có cửa sổ thần kỳ có thể ngắm những đám mây đẹp?!”
Lão quản gia: “Cậu út —“
“Tiểu Tu, thì ra em của em IQ thấp, thật đáng thương. Haiz, ông trời công bằng lắm, cho em trai của em một người anh hoàn hảo không tỳ vết, rồi lại lấy đi trí khôn của cậu ta. Từ khi còn nhỏ Tiểu Tu đã phải chăm sóc một người em chậm phát triển trí não như vậy, chắc phải mệt mỏi lắm đúng không, em vất vả rồi, ôm em cái nè.”
Lý Phá Tinh ôm Tế Tu, còn vỗ vai y, nom hệt như đang nghiêm túc an ủi y. Mặc dù mấy lời này nghe cực kỳ ấu trĩ, nhưng khóe môi Tế Tu vẫn lặng lẽ cong lên.
Tới giờ, lão quản gia mới biết Lý Phá Tinh cố ý. Ông ta giận tái mặt, song lại không biết nói gì. Cả đời ông ta chưa từng gặp người nào thiếu quy củ như thế, đủ ngôn từ lướt trong đầu một lần mà vẫn không biết phản bác thế nào.
Chờ tới khi ông ta chọn lựa lời lẽ thích hợp, đang định mở miệng thì lại bị chen ngang: “Thư phòng của bố vẫn ở chỗ cũ chứ?”
Lão quản gia đành trả lời: “Vâng, thưa cậu chủ.”
“Được rồi, vậy lát nữa tôi sẽ đến đó. Ông nhắc người mang ít trái cây đến đây, anh Tinh chưa ăn gì cả.”
Lão quản gia rời đi, Lý Phá Tinh hỏi Tế Tu: “Em định thương lượng chuyện Vũ Trụ với thân vương sao?”
“Ừ.” Tế Tu đáp. “Muộn nhất tối nay em sẽ tìm được Vũ Trụ. Nhất định Vũ Trụ sẽ không sao.”
Tế Tu khá bình tĩnh. Bố bắt Lý Vũ Trụ đến đây chắc hẳn là vì bệnh của Tế Tiểu Tuyển. Tuy nhiên, dựa theo những gì y quan sát được từ lão quản gia và người giúp việc, có lẽ Tế Tiểu Tuyển không đến nỗi “Bệnh sắp chết” như Lý Thăng nói. Nếu bố thực sự tìm được phương pháp chữa bệnh cho Tế Tiểu Tuyển nhờ Lý Vũ Trụ, ông ta sẽ không cho phép Tế Tu và Lý Phá Tinh bước vào cái nhà này, phá hỏng kế hoạch của bọn họ.
Vì vậy, nhất định bây giờ Lý Vũ Trụ vẫn an toàn.
Bố và đội chữa trị cao cấp của ông ta vẫn chưa bắt đầu hành động, hoặc là nói, bọn họ còn cần sự trợ giúp của Tế Tu.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Quả nhiên, suy đoán của Tế Tu hoàn toàn chính xác.
“Tại sao không trực tiếp tìm tôi?” Tế Tu hỏi. “Trước kia không tìm được thuốc, chẳng phải cũng tìm tôi sao?”
Chín năm không gặp, Tế Tuyên Thao nom có vẻ già hơn, mặc dù nhìn ông ta trên tivi vẫn hồng hào quắc thước hệt trước kia. Nhưng hôm nay thấy người thật, Tế Tu mới nhận ra hai bên tóc mai ông ta đã bạc trắng, vẻ mặt cũng thoáng mệt mỏi.
“Nghe nói cậu bị bệnh.” Tế Tuyên Thao nói.
“Ông thấy tôi giống bị bệnh sao?” Tế Tu nói thẳng: “Tôi đã biết phương pháp áp chế bệnh.”
Tế Tuyên Thao mím môi: “Nhưng tình trạng của cậu và Tiểu Tuyển không giống nhau.”
Đương nhiên không giống nhau rồi. Nếu Tế Tiểu Tuyển được bảo vệ cẩn thận suốt 22 năm mà vẫn rơi vào tình cảnh như Tế Tu, vậy thì những việc Tế Tuyên Thao làm chẳng phải là uổng công sao.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Căn bệnh này vô cùng kỳ lạ. Tế Tiểu Tuyển bị suy kiệt từng bộ phận, còn Tế Tu thì suy kiệt cả cơ thể.
Tế Tu còn nhớ những gì mình nghe lén được năm mười một tuổi. Một người đàn ông đeo kính, mặc áo blouse trắng nói với bố y rằng, tình trạng của Tế Tiểu Tuyển rất tệ, khả năng chữa trị thành công cực kỳ thấp, nhưng Tế Tu thì khác, bẩm sinh bệnh của y khá nhẹ, nếu ngừng “Lấy thuốc” từ y, có lẽ đến chết Tế Tu cũng không phát bệnh, cả đời đều sống khỏe mạnh.
Tế Tuyên Thao đã nói thế nào nhỉ, ông ta nhìn chằm chằm bác sĩ, bảo rằng: “Anh Lâm, tôi bỏ ra một số tiền lớn mời anh tới, không phải để anh khuyên tôi từ bỏ con mình.”
Rõ ràng ông ta có hai đứa con trai, nhưng khi thốt lên câu này, lại như trong hai đứa con một lớn một nhỏ chỉ tồn tại có một.
Tế Tu nghĩ, trong mắt Tế Tuyên Thao, cho tới giờ y chưa từng là con trai của ông ta, cùng lắm chỉ là “thuốc” để chữa bệnh cho con trai nhỏ của ông ta mà thôi.
Bàn tay sau lưng Tế Tu siết chặt tới nỗi đầu ngón tay trắng bệch, y mở miệng: “Vũ Trụ hoàn toàn bình thường, không làm thuốc của Tế Tiểu Tuyển được.”
Tế Tuyên Thao chậm rãi xoay tròn chiếc bút đồng trong tay, ngẩng đầu nhìn Tế Tu, trầm giọng nói: “Tế Tu, đừng tưởng tôi không biết. Trong thí nghiệm tháng trước, cậu đã phát hiện căn bệnh này di truyền không hoàn toàn đúng không. Tôi đoán cậu đã đoán được, cậu và Tế Tiểu Tuyển không thể sinh ra đời sau khỏe mạnh, trừ khi đứa bé sinh ra kháng thể.”
Tế Tuyên Thao ngừng lại, nhẹ giọng cười: “Lý Vũ Trụ có kháng thể, đó là một kỳ tích. Nó có thể chữa khỏi bệnh cho cậu, và cả Tế Tiểu Tuyển nữa. Chẳng lẽ đây không phải là chuyện đáng để cậu mong đợi sao?”
Tế Tu im lặng, thật lâu sau mới nói: “Thằng bé còn chưa tới năm tuổi.”
Tế Tuyên Thao thờ ơ: “Có chết đâu, cũng chẳng đau đớn là bao.”
Nói thì nói vậy, nhưng dù Lý Vũ Trụ có chết trên bàn mổ, Tế Tuyên Thao cũng sẽ chỉ quan tâm trước khi chết thằng bé có “Vật có giá trị” hay không.
Tế Tu cắm sâu móng tay vào thịt.
Tôi không đồng ý.
Y lặp đi lặp lại trong lòng.
Tôi không muốn đưa Vũ Trụ lên bàn mổ, nó không phải thuốc của bất cứ ai, nó là Vũ Trụ, đứa bé có thể sống khỏe mạnh suốt đời.
Tôi không đồng ý.
Đằng sau Tế Tu là một tủ sách, không biết tại sao tay y lại đụng phải một vật nhòn nhọn nhô ra từ tủ. Y không tránh, trái lại còn từ từ đè tay lên.
Tới khi mở miệng, giọng điệu của y đã thay đổi, lạnh lùng và bình tĩnh tới mức không tưởng tượng nổi: “Được, tôi đồng ý.”
Cuối cùng, Tế Tuyên Thao cũng hài lòng. Ông ta khẽ gật đầu như đã nhượng bộ rất nhiều, nói bằng giọng điệu bố thí: “Nửa tháng sau bắt đầu giải phẫu. Lần này, xét thấy cậu có chút đột phá trong việc nghiên cứu phương diện này, tôi sẽ để cậu gia nhập đội chữa trị của chúng tôi. Coi như trao đổi, tôi cho phép Vũ Trụ được dùng thuốc tê khi phẫu thuật.”
Nhiều năm trước, khi “Lấy thuốc” trên người Tế Tu, Tế Tuyên Thao cố chấp cho rằng dùng thuốc tê sẽ ảnh hưởng đến “Hiệu quả của thuốc”.
Tế Tu bỗng thấy nực cười, nhưng khuôn mặt chỉ có trào phúng và giễu cợt. Y hỏi: “Vũ Trụ đang ở đâu?”
“Ở khu vui chơi của Tế Tiểu Tuyển.” Tế Tuyên Thao nhíu mày: “Đứa bé này…quá giỏi hành người khác.”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Lúc Tế Tu và Lý Phá Tinh vội vã chạy đến khu vui chơi, hai người nhìn thấy Lý Vũ Trụ đang đu xích đu cao vút, miệng cười toe toét không chút bận lòng.
“Xuống đi, đây là xích đu của tôi.”
Bên cạnh Lý Vũ Trụ là một nam Omega, cậu ta rất gầy yếu, khuôn mặt đầy vẻ tức giận. Nếu Lý Phá Tinh không nhầm thì đó hẳn là Tế Tiểu Tuyển.
Lý Vũ Trụ đu rất cao, giọng điệu hết sức ngang ngược: “Không xuống đấy!”
Tế Tiểu Tuyển giận đỏ cả tai: “Xuống đi!”
Lý Vũ Trụ không thèm để ý cậu ta.
Tế Tiểu Tuyển định kéo nhóc xuống, nào ngờ vừa tới gần Lý Vũ Trụ đã đạp chân lấy đà bật xích đu, làm Tế Tiểu Tuyển không tới gần được. Nhóc còn vừa đạp vừa hiên ngang trách móc: “Chú trẻ con ghê ấy, bên kia có nhiều đồ chơi thế mà chú không chơi, cứ tranh xích đu với cháu, chú lớn đùng rồi còn tranh với trẻ con!”
“Đây là nhà tôi, đây là xích đu của tôi!”
“Mấy người bảo đây cũng là nhà bố hai cháu cơ mà, thế thì đây cũng là xích đu của bố cháu chứ!” Lý Vũ Trụ chớp mắt, đột nhiên hỏi: “Nhưng mà, sao ở đây chỉ có một cái xích đu?”
“Bởi vì đây là khu vui chơi của một mình tôi, không phải của loại trẻ con không hiểu chuyện đi cướp đồ người khác!”
Lý Vũ Trụ chậm lại, nghiêng đầu suy nghĩ rồi hỏi: “Khu vui chơi của một mình chú á? Vậy bố hai cháu thì sao? Bố hai không được chơi à?”
Tế Tiểu Tuyển sửng sốt, chưa kịp nói gì, đã thấy Lý Vũ Trụ nhìn cậu ta đầy chê trách.
“Chú ích kỷ thế, hẳn nào cứ tranh nhau với trẻ con, chú như thế đi học mẫu giáo chẳng có ai thích chú, cũng chẳng ai thèm chơi với chú đâu.”
Mặt Tế Tiểu Tuyển trắng bệch, rồi lại đỏ lựng lên vì tức: “Cháu —“
Tế Tiểu Tuyển chưa kịp nói sau, mắt Lý Vũ Trụ bỗng sáng rực lên, nhóc nhảy xuống khỏi xích đu, vui vẻ gọi: “Bố! Bố hai!”
Nhóc chạy mấy bước rồi chợt quay đầu lại, làm mặt quỷ với Tế Tiểu Tuyển: “Đồ ích kỷ đáng ghét, còn lâu cháu mới thèm chơi với chú!”
Lý Phá Tinh đưa tay ôm chặt nhóc vào lòng. Lý Vũ Trụ hỏi hắn bằng đôi mắt lấp lánh: “Bố đến đón con về nhà ạ?”
Lý Phá Tinh không trả lời được, đành chuyển đề tài: “Con vừa làm gì thế? Cãi nhau với người ta à?”
Lý Vũ Trụ nhìn sang Tế Tu, tức giận mách: “Bố hai, em trai bố đáng ghét thế! Có mỗi một cái xích đu, con bảo hay để mỗi người chơi một lượt mà chú ấy cũng không chịu.”
“Sau đó thì sao?”
Lý Vũ Trụ cười giảo hoạt, nom xấu xa hệt như bố nhóc hồi xưa: “Con đành phải cướp của chú ấy thôi!”
Lý Vũ Trụ thì thầm vào tai Tế Tu: “Bố hai ơi, có phải hồi xưa chú ấy toàn bắt nạt bố không, con trả thù cho bố nha.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.