Tế Tu không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy sắc mặt Lý Phá Tinh không ổn, nên cũng ngoan ngoãn vòng tay lái, tấp xe vào lề đường. Y hỏi: “Sao vậy anh?” Lý Phá Tinh đưa đầu cuối cho Tế Tu, hắn hít sâu một hơi, để giọng mình bình tĩnh hơn: “Có người nhắn tin cho em.” Tế Tu đọc tin nhắn, hơi sửng sốt, sau đó mặt không đổi sắc cho số này vào danh sách đen. Lý Phá Tinh thấy động tác dứt khác của Tế Tu thì không khỏi bất ngờ, hình như người này và Tế Tu không phải loại quan hệ như hắn tưởng tượng. Có lẽ Tế Tu không muốn gặp người kia chút nào. Lý Phá Tinh không kìm được, hỏi: “Ai vậy? Tại sao lại gửi tin nhắn như vậy cho em?” Tế Tu trầm mặc, đưa đầu cuối lại cho Lý Phá Tinh, trầm giọng nói: “Một người xa lạ, anh, về sau nếu đọc được những tin nhắn tương tự anh chặn giúp em nhé.” Lý Phá Tinh ngơ ngác: “Tin nhắn quấy rối sao?” Tế Tu: “Ừ.” “Ting.” Lại thêm một tin nhắn khác hiện lên, là của một số xa lạ khác. Tuy nhiên, giọng điệu vẫn nũng nịu không kém gì tin trước. “Anh ơi, anh chặn số của em rồi phải không, em buồn lắm đấy.” Lý Phá Tinh nghiêng màn hình cho Tế Tu xem: “Cho vào danh sách đen tiếp sao?” Tế Tu: “Ừ.” Lý Phá Tinh nhanh chóng chặn số mới. Chẹp… thoải mái ghê á. Thậm chí, Lý Phá Tinh còn thấy lòng mình hân hoan nhảy nhót. Thì ra là tin quấy rối, không phải tin nhắn của bồ nhí, mặc fù không biết người gửi tin có ý định gì với Tế Tu, nhưng thái độ của Tế Tu xem chừng kiên quyết lắm. Hắc hắc, sao khi nãy hắn có thể hoài nghi Tế Tu nhỉ, Tế Tu là đứa trẻ ngoan ngoãn biết bao, ngoại tình thế nào được. Xe tiếp tục đi, Tế Tu yên tĩnh lái xe, hơi thoáng nhìn Lý Phá Tinh đang ngồi chơi game, môi mím chặt. Người gửi tin nhắn hẳn là Tiểu Tuyển. Không phải y cố tình muốn gạt anh Tinh. Y chỉ không muốn để anh Tinh biết quan hệ gia đình nát bấy của mình. Y chỉ không muốn để anh Tinh biết… Y từng rơi xuống vực sâu, lún trong vũng bùn, toàn thân dính đầy những vết bẩn thỉu và thứ mùi thối rữa. Huống chi, y đã sớm thoát khỏi đó. Tiểu Tuyển không còn quan hệ gì với y. Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen. *** Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen. Buổi tối, Lý Phá Tinh rửa mặt xong liền nằm trên giường xem phim. Tế Tu dịch đầu cuối của hắn lùi về sau: “Đừng xem gần như vậy, không tốt cho mắt.” Tế Tu cầm sách đọc vài trang, vừa quay sang đã thấy mắt Lý Phá Tinh dính vào đầu cuối, đã vậy hai mắt còn sáng rực, vẻ mặt khát khao. Tế Tu đặt sách xuống, nhìn đầu cuối, thì ra nhân vật trong phim đang gặm móng giò. Tiếp đến là một cảnh đặc tả, chủ quán bê thêm một đĩa móng giò, móng giò nằm giữa đĩa sứ trắng tinh, óng ánh lấp lánh, tươi ngon mọng mềm. Giây tiếp theo, Tế Tu nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của Lý Phá Tinh. Tế Tu: “…” Y hỏi: “Anh muốn ăn móng giò à?” “Ừ.” Lý Phá Tinh gật đầu, vẻ mặt phiền muộn: “Nhưng sắp mười một giờ rồi, muộn quá, chỗ bán móng giò còn cách xa trường mình.” Tế Tu thở dài, buông sách bước xuống giường: “Đợi một lát, em mua về ngay.” Lý Phá Tinh cảm động sắp khóc: “Tiểu Tu, sao em tốt thế, anh muốn cưới em về cửa quá.” Tế Tu bật cười: “Chúng ta đã kết hôn rồi.” Lý Phá Tinh:…Đúng ha, tí thì quên. Trong nháy mắt, cảm giác hạnh phúc bất ngờ tuôn ồ ạt như suối, bao trùm khắp người hắn. Lý Phá Tinh không kìm được cảm thán: Trời ơi, đây là cuộc sống hoàn hảo cỡ nào chứ?! Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen. ** Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen. Tế Tu ra ngoài rồi, nhân vật chính trong phim cũng gặm xong móng giò. Lý Phá Tinh không thấy phim này hay, nhưng lại không nỡ bỏ ngang, đành đặt đầu cuối qua một bên, rồi cầm đầu cuối trên tủ đầu giường của Tế Tu lên, vừa chơi game vừa xem phim. Đột nhiên, tin nhắn quầy rầy đáng ghét lại xuất hiện. “Anh ơi, anh đã ngủ chưa?” Lý Phá Tinh bĩu môi, người này lắm số điện thoại quá nhỉ. Hắn chuyển động ngón tay, kéo số mới vào danh sách đen. Năm phút sau, lại một tin nhắn được gửi đến: “Anh thật quá đáng, anh không nhớ em gì cả.” Lý Phá Tinh không nhịn được nữa. Quá đáng? Mẹ nó ai mới là người quá đáng, liên tục nhắn tin quấy rối, bị chặn số này lại đổi sáng số khác, không thấy biến thái à?! Lý Phá Tinh cảm giác mình không làm gì, nhiều khả năng người này sẽ quấy rầy cả đêm. Hắn nhắn tin: “Cút, mẹ nó đừng gửi tin nữa.” Bên kia yên tĩnh một lát, nhắn: “Anh là ai vậy?” Lý Phá Tinh: “Ông đây là anh chú.” “Anh nói dối, anh tôi chưa bao giờ mắng chửi người khác, rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại cầm đầu cuối anh tôi?” Lý Phá Tinh thầm liếc xéo, mịa vẫn còn anh tôi anh tôi cơ đấy, không buồn nôn à? Nếu ông không biết Tế Tu là cô nhi, hẳn còn tin cậu là em trai ruột đấy nhỉ? “Anh tôi đâu? Anh đưa đầu cuối cho anh tôi đi.” Lý Phá Tinh ngừng lại một chút, cố tình nhắn: “Tiểu Tu đang ở cạnh tôi, nhưng cậu ấy ngủ rồi, chắc không nhận tin của cậu đâu.” Bên kia yên tĩnh một lát, sau đó lại nhắn: “Rốt cuộc anh là ai? Anh và anh tôi có quan hệ gì?!” Lý Phá Tinh cười lạnh, gõ từng câu từng chữ: “Đương nhiên là quan hệ có thể ngủ chung một giường.” Tiếp đến, hắn lại gửi một tin hết sức thâm ý: “Cậu sẽ không ngây thơ đến độ không hiểu ý gì chứ?” Bên kia yên tĩnh, dường như không tin nổi. Lý Phá Tinh đắc ý: “Mẹ nó đừng nhắn tin quấy rối cho Tế Tu nữa, nghe không? Cậu ấy là người của ông, còn dám nhắn thêm một tin nữa, ông sai người giết chết. Mịa tốt nhất đoàng hàng cút xa chút cho ông.” Đương nhiên Lý Phá Tinh chỉ hù dọa cậu ta, vì Lý Phá Tinh đâu biết đấy là ai đâu, mà kể cả biết, hắn cũng không tìm người đi xử cậu ta, Lý Phá Tinh đâu phải xã hội đen. Nhưng người đối diện có vẻ bị dọa sợ, không gửi tin nhắn nữa. Lý Phá Tinh vui vẻ rung chân chơi game tiếp. Tiếng tra khóa vào cửa vang lên. Lý Phá Tinh vừa nghe tiếng, lập tức vui mừng khôn xiết ngẩng đầu hỏi: “Móng giò về rồi hả?” Tế Tu cầm móng giò:… Biết nói thế nào đây? Tâm trạng có hơi kì quái.Trong nháy mắt, Tế Tu không phân rõ được rốt cuộc mình là móng giò hay shipper giao đồ ăn nữa. Tế Tu đi đến giường, đưa túi móng giò ra sau lưng: “Em quan trọng hay móng giò quan trọng?” Lý Phá Tinh cười hắc hắc: “Em quan trọng quan trọng, anh đâu quan tâm móng giò gì gì đâu.” Lý Phá Tinh nghiêng đầu: “Ừm, thế móng giò của anh đâu?” Tế Tu:… Y đặt móng giò lên bàn, nói với Lý Phá Tinh: “Xuống giường rửa tay rồi lên bàn ăn.” Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen. *** Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen. Lý Phá Tinh ngồi xuống ghế, gặm móng giò, thỏa mãn híp mắt lại. Mịa ngon quá rồi đó. Lý Phá Tinh tìm cái móng giò béo mập ngon nghẻ nhất đưa cho Tế Tu. Tế Tu không nhận, đứng dậy: “Em đi lấy đũa.” “Lấy đũa làm chi.” Lý Phá Tinh nói: “Vừa nãy em cũng rửa tay rồi mà, món ăn tuyệt hảo này phải dùng tay ăn mới ngon.” Tế Tu do dự một chút, cuối cùng đưa tay không nhận móng giò. Lý Phá Tinh vừa gặm vừa nói: “Mà này, khi nãy người kia lại gửi tin cho em.” Tế Tu nhìn móng giò bóng lưỡng, không biết nên bắt đầu cắn từ đâu, thuận miệng nói: “Không cần để ý, chặn luôn là được.” “Ừm.” Lý Phá Tinh nói xong mới nhớ ra mình quên chưa chặn số kia.. Có người gọi điện cho Tế Tu, y bỏ móng giò xuống, rửa qua tay rồi cầm đầu cuối nghe điện. Lý Phá Tinh vừa gặm móng giò vừa phỏng đoán, hẳn là điện thoại của công ty Tế Tu gọi đến. Chẳng mấy chốc, Tế Tu đã nói chuyện xong, y đặt đầu cuối xuống bàn, thỉnh thoảng lại để ý. Lý Phá Tinh: “Sao vẫn trông điện thoại thế?” Tế Tu: “Lát còn có tin nhắn tới.” …Tin nhắn. Lý Phá Tinh lập tức nhớ ra, hắn chẳng những quên chặn số người kia, mà còn quên luôn xóa tin nhắn. Nếu Tế Tu mở mục tin nhắn, chỉ cần liếc một cái là thấy ngay nội dung đoạn trò chuyện ban nãy. “Ting.” Tiếng báo tin nhắn vang lên. Tế Tu đang định cầm lên đọc, đã bị Lý Phá Tinh cầm trước. Hắn lấy ngón tay không bị bẩn khều dây đeo đầu cuối, kéo đến chỗ mình, hoảng hốt giải thích: “Ừm, vừa nãy chơi game anh quên nhận thưởng, quá mười hai giờ sẽ hết hạn mất.” Tế Tu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã mười một giờ năm mươi phút. Y đưa khăn ướt cho Lý Phá Tinh: “Đừng vội, anh lau tay trước đã.” Lý Phá Tinh lau lau tay, không yên lòng nhìn Tế Tu, sau đó lén lút mở phần tin nhắn, xóa sạch đoạn tin với kẻ quấy rối. Mấy câu “Chúng tôi là quan hệ có thể ngủ chung một giường”, “Cậu ấy là người của ông” tuy là sự thật, nhưng nếu Tế Tu thấy… Không được. Lý Phá Tinh điên cuồng lắc đầu. Chết cũng không thể để Tế Tu thấy được. Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen. *** Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen. Đêm đến, Lý Phá Tinh mau chóng chìm vào giấc ngủ. Tế Tu đang chuẩn bị tắt đèn ngủ, bỗng nhớ tới điều gì, lại cầm đầu cuối lên. Anh Tinh không biết nói dối, kỹ xảo quá vụng về. Hơn nữa, nếu Tế Tu không nhìn lầm, thì lúc đó hướng ngón tay anh Tinh đưa tới không phải app game, mà là tin nhắn. Tế Tu hơi suy tư, mở mục thùng rác nằm ẩn trong một vị trí bí mật. Tất cả nội dung tin nhắn bị xóa bỏ đều lộ tẩy. Tế Tu đọc đoạn tin nhắn qua lại, khóe môi cong lên. Y đặt đầu cuối xuống tủ đầu giường, tắt đèn ngủ. Anh Tinh đã ngủ rồi, mày hơi cau lại, hình như đang nằm mơ điều gì. Tế Tu dịu dàng cầm tay Lý Phá Tinh, sau đó dần nắm chặt, giọng nói cũng nhuốm ý cười: “Anh, em là của ai?” Lý Phá Tinh “Ưm” mấy tiếng, không nói chuyện. Tế Tu sát lại gần, nói thật khẽ, trong màn đêm yên tĩnh, nghe sao có vẻ như đang dụ dỗ: “Anh, Tế Tu là của ai?” Lý Phá Tinh giật mình, dụi vào lòng Tế Tu, lẩm bẩm: “…Anh.” Tế Tu ôm lấy hắn, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ chiếu vào đôi mắt Tế Tu, rực rỡ như tóe thành từng mảnh nhỏ. Hắn cong môi, nhẹ nhàng tựa cằm lên tóc Lý Phá Tinh, mắt môi đều là ý cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]