Sáng hôm sau, Hope uống cà phê và chiếu đôi mắt mơ hồ vào màn hình máy tính. Cô lướt qua hòm thư điện tử và mở một lá thư từ Walter - biên tập viên của cô. Anh ta thích câu chuyện về người ngoài hành tình và muốn nữa, điều này thật hoàn hảo, vì cô đã có ý tưởng cho bài báo về người ngoài hành tinh làm hướng dẫn viên du lịch ở vùng hoang dã. Cuối email, anh ta cảnh báo cô rằng Myron Lambardo đã liên lạc với tòa soạn và muốn biết cô đang sống ở đâu. Rõ ràng hắn ta đã phát hiện cô không sống trong căn hộ của mình và cũng có nghĩa rằng hắn đã vi phạm lệnh hạn chế.
Hope quyết định sẽ không làm gì với chuyện ấy vào lúc này. Cô không lo lắng. Myron không có cách nào tìm ra cô. Thậm chí hắn không thể nghĩ đến việc tìm cô trong vùng hoang dã của Idaho.
Cô đặt cốc lên bàn và bắt đầu bận rộn. Ngón tay cô hăng hái gõ khoảng nửa trang, rồi dừng lại. Hình ảnh Dylan đứng sau cô, bàn tay anh ôm bầu ngực cô xâm lấn vào đầu và làm cô dừng phắt lại. Cô cố gắng gạt bỏ ký ức ấy sang một bên và lôi tâm trí trở lại với công việc, nhưng cô không thể. Anh xuất hiện và ở lại trong đầu, ngăn cản dòng sáng tạo của cô.
Chỉ có một việc để làm. Đợi nó qua đi. Cô mở một chiếc hộp trang điểm nhỏ và với lấy lọ tẩy sơn móng tay và một túi bông tròn. Cô bôi kem dưỡng, cắt da quanh móng và sơn màu hoa cà bởi vì cô đang trong tâm trạng màu hoa cà.
Không thực sự tươi sáng và vui vẻ, nhưng cũng không ảm đạm. Ở giữa và kiểu như không chắc chắn. Giống như cuộc đời cô.
Trong khi sơn, cô cẩn thận lướt qua những thông tin cô đã thu thập về Hiram Donnelly. Như cô có thể nhận thấy, vị cảnh sát trưởng cũ đã say mê những trò thống trị và phục tùng. Trong ngày ông ta làm một người thích kiểm soát, nhưng về đêm, ông ta lại thích được thống trị. Từ những thông tin cô đã đọc, ngoài những gì được coi như là hành vi tình dục bình thường, một tôn giáo tôn sùng tình dục bất thường không phải chỉ có Thống trị và Phục tùng. Thực ra, những người đàn ông và đàn bà có quyền lực là lực lượng chính sau lưng mọi người đàn bà cầm đầu giáo phái thành công.
Cô cũng đọc những bài báo và lý luận học thuật về nguyên nhân có một số đàn ông nhất định thích thú với việc bị thống trị, nhưng viết một bài báo về tâm lý và bệnh lý của bệnh tôn sùng đấy không phải là điều cô muốn. Cô quan tâm nhiều hơn đến người đàn ông đã trở thành cảnh sát trưởng được bầu cử của một thị trấn bảo thủ trong hơn hai mươi năm, trong khi bí mật tưởng tượng những sai trái trong tình dục để rồi cuối cùng để nó khuất phục ông ta.
Khi móng tay của Hope đã khô, cô đi qua đường và đến thăm Shelly. Paul nói với cô rằng Shelly đã ngủ nhưng cô ấy có thể thức dậy trong vài tiếng đồng hồ nữa, vì thế hãy đến vào khoảng buổi trưa. Vì bây giờ mới là mười giờ, Hope cần giết nhiều giờ nữa nên cô sơn móng chân. Cô nghĩ đến những người ngoài hành tinh trong bài báo và rất nhiều phát triển cho những câu chuyện tương lai.
Cô cân nhắc chuyện nên thăm dò trước mấy tạp chí về bài báo Hiram Donnelly hay cứ viết đã. Nhưng hầu hết thời gian cô nghĩ về Dylan và điều anh nói rằng anh đang sống như một thầy tu. Cô chỉ không thể hình dung được một anh chàng như anh lại kiêng rượu.
Cô nghĩ đến cách anh nhìn cô, ham muốn trong đôi mắt anh và giọng nói mượt mà thô ráp của anh đã bao bọc và làm nóng cả người cô. Cô cố gắng gắn ý nghĩa cho từng nụ cười, từng từ ngữ, từng cái vuốt ve. Cô thích nghĩ rằng anh quan tâm đến cô một chút, nhưng cô không biết. Và sự thật là, ngoại trừ cảm giác thích con người anh và ham muốn anh về mặt thể xác, cô cũng không biết cô cảm thấy như thế nào. Ngoài sự cô đơn và sức hấp dẫn không thể chối bỏ với nhau, cô không thể nói họ còn có điểm gì chung. Cô thậm chí cũng không biết cô có gặp anh vào ngày hôm nay, hoặc ngày mai, hay sẽ không gặp cho đến tuần tới.
Cô có muốn gặp lại anh không? Và anh có muốn không?
Cô cũng nghĩ về vợ cũ của Dylan. Nếu người đàn bà ấy là một bồi bàn thực sự, cô tự hỏi tại sao Adam không thể nói đến việc cô ta làm gì để sinh sống.
Có lẽ trừ ... cô ta là một bồi bàn thoát y. Một trong những phụ nữ làm việc trong câu lạc bộ của quý ông. Điều đấy giải thích được tại sao Dylan có thể không muốn con trai nhắc đến nghề nghiệp của mẹ nó với bất kỳ ai. Những thị trấn nhỏ có thể vẫn còn suy nghĩ hạn hẹp về chuyện như thế.
Buổi trưa, Hope gõ cửa hàng xóm, và Paul đưa cô vào phòng khách, nơi Shelly đang mặc chiếc váy vải hoa màu xanh lơ và ngồi trong một chiếc ghế tựa.
Tóc cô ấy bới lên đầu như một dòng suối màu đỏ và một bàn tay đang bị băng bó, chỉ có những đầu ngón tay thò ra. Dưới tác động của thuốc giảm đau và thiếu ngủ, Shelly có vẻ hơi váng vất và lấy làm buồn cho chính mình. Cô ấy không muốn nhận lời mời bữa trưa của Hope, nhưng đổi lại, vừa nhìn những móng tay của Hope, cô ấy liền quyết định rằng cô ấy muốn sửa móng tay.
Trong khi Paul rút lui về phòng ngủ để chợp mắt, Hope quay về nhà và lấy hộp trang điểm. Khi cô quay lại, cô ngồi vào một chiếc ghế đẩu cạnh ghế tựa của Shelly và cẩn thận bôi kem dưỡng và nhặt da trên cả mười ngón tay. Trong khi cô cẩn thận dũa móng tay thành hình vầng trăng lưỡi liềm hoàn hảo, cô lắng nghe Shelly kể lại sự việc kịch tính đêm qua. Căn nhà im ắng khác thường và cô tự hỏi Wally và Adam ở đâu.
"Tối qua các thằng bé thế nào?" Cuối cùng Shelly cũng lân la hỏi. Cô ấy đặt hộp trang điểm trong lòng và tí toáy với những lọ sơn móng tay xếp thành hàng bằng bàn tay lành.
"Khá ngoan, nhưng chúng rất thích đánh nhau," Hope trả lời. Cô nhẹ nhàng thổi bụi từ ngón tay của Shelly, rồi thêm vào, "Và đấu khẩu.".
"Phải, các cậu bé sẽ làm thế." Shelly nhấc lên một lọ màu Hot Pants Pink và đưa nó cho Hope. "Chị thích màu này. Nó giống như màu mà một ả điếm sẽ dùng.".
Nó không giống thế, nhưng Hope không muốn tranh cãi "Wally và Adam đâu rồi?".
"Hôm nay Dylan thuê một cô gái nhà Raney để trông chừng chúng ở nhà cậu ấy. Cậu ấy nghĩ chị có thể cần nghỉ ngơi.".
"Anh ấy thật tử tế." Hope lấy một lọ sơn không màu. "Em nghĩ là anh ấy cũng rất mệt," cô nói khi sơn lớp sơn nền lên móng của Shelly.
"Đâu mà, có thể cậu ấy không về đến nhà quá muộn.".
Hope biết rõ hơn và tập trung vào ngón tay cái trên bàn tay bị đau của Shelly.
"Hay cậu ấy đã?".
"Đã gì cơ?".
"Về muộn. Paul nói cặp sinh đôi đến bệnh viện khoảng mười rưỡi. Vì thế Dylan chắc hẳn đã về đến nhà em khoảng một giờ sau đấy. Sau khi túm lấy hai thằng bé, cậu ấy có thể về đến nhà chỉ khoảng mười một giờ bốn lăm.".
Anh có lẽ đã về đến nhà vào lúc ấy, nếu anh không ở lại hôn cổ và miệng cô, và nếu anh không quyết định rằng anh muốn vuốt ve bụng và kéo áo của cô lên.
Hope giữ ánh mắt tránh đi và nói với một tiếng thở dài tỉnh bơ. "Có lẽ là như thế." Cô vặn nắp lọ sơn không màu vào, sau đó lắc lọ Hot Pants Pink.
"Chuyện gì đã xảy ra?".
"Không có gì?".
"Vậy tại sao em có vẻ như đã có chuyện?".
Cuối cùng Hope cũng liếc lên. "Em không có.".
"Có em có. Cái thứ Percodan (1) này làm chị có cảm giác hoang mang, nhưng không phải chị hoàn toàn không biết gì." Lông mày đỏ của Shelly kéo xuống trên trán. "Và bên cạnh đấy, chị thấy hai người nhảy phắt ra khỏi nhau khi Paul và chị vào đến bếp. Chị đâm vào tay mình, không phải mắt. Hai người đang làm gì?
(1) Một loại thuốc giảm đau
"Nói chuyện.".
"À, phải. Chị nghĩ cậu ấy thích em.".
Hope nhún vai và sơn những móng tay trên bàn tay lành của Shelly. "Em nghĩ Dylan thích phụ nữ - chấm hết.".
"Phải, cậu ấy thích phụ nữ. Luôn luôn thích, ngay cả ở trường học, nhưng cậu ấy nói chuyện với em hơi khác so với lúc nói chuyện với người khác.".
"Như thế nào?".
"Khi cậu ấy nói chuyện với em, cậu ấy nhìn vào miệng em.".
Hope cắn môi để ngăn mình mỉm cười. Cô đã không chú ý việc Dylan quan sát cô. À, có lẽ một hoặc hai lần.
"Vậy chuyện gì đã xảy ra với hai người?".
Lần cuối cùng Hope nói chuyện về đời sống tình cảm của cô với một người bạn, bạn cô đã dùng nó để đánh cắp chồng cô. Cô biết Shelly thì khác, và hơn nữa, những gì cô có thể nói với Shelly cũng không thể quay lại làm tổn thương cô. Cô không yêu Dylan, và anh cũng không yêu cô.
"Thực sự không có gì," cô trả lời, điều đấy cơ bản là sự thật.
"Chắc chắn không có vẻ là không có gì. Cậu ấy có thử dùng những mánh khóe rẻ tiền với em không?".
"Mánh khóe?".
"Ừ. Hồi lớp tám, cậu ấy thường giả vờ bị ngứa bụng để cậu ấy có thể vòng tay quanh một cô gái và làm ra vẻ như cậu ấy chỉ đang gãi ngứa cho mình.".
Hope cười phá lên. "Không ngứa bụng.".
"Chị nên cảnh báo em tránh xa Dylan.".
"Tại sao, anh ấy có gì không đúng?".
"Không có gì. Chỉ là cậu ấy có cái ý tưởng trong đầu là lúc này cậu ấy không thể dính líu vào một phụ nữ. Cậu ấy nói cậu ấy phải đợi cho đến khi Adam lớn hơn, nhưng cách cậu ấy nhìn em ... Ừm, chị chưa từng thấy cậu ấy nhìn chằm chằm theo một phụ nữ lâu như thế. Không kể từ khi cậu ấy thường quan sát Kimberly Howe chạy một trăm mét.".
Shelly dừng lại để thổi móng tay và cẩn thận đưa cho Hope bàn tay bị thương. "Em phải thừa nhận rằng, cậu ấy trông hay hơn nhiều so với hầu hết những cậu chàng ẻo lả dán trên những bảng thông báo, và không phải mọi người đàn ông có thể trông đẹp như thế trong chiếc quần jeans.".
Điều ấy là thật.
"Paul có một cái mông dẹt.".
Hope cũng đã nhận thấy thế. "Nếu Dylan tuyệt vời như thế, tại sao chị không kết hôn với anh ấy?".
Mũi Shelly nhăn lại như thể có mùi lạ đã lan vào căn phòng. "Chắc chắn là, nhìn Dylan giống như là nhìn vào một tác phẩm nghệ thuật, nhưng việc em biết tôn trọng vẻ đẹp của nó không có nghĩa là em muốn có nó ở trong phòng khách." Cô ấy lắc đầu, rồi nói thêm, "Chị biết chị muốn Paul Aberdeen từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy ở lớp một. Chị đã mất mười năm để câu được anh ấy.
Nhưng ngay kể cả nếu ngày mai Paul ra đi, chị cũng không bao giờ quan tâm đến Dylan theo cách ấy. Bọn chị đã biết nhau quá lâu, và cái kiểu cậu ấy làm một số việc khiến chị phát điên.".
"Như việc gì?".
"Cậu ấy chỉ giặt giũ khi mọi thứ trong nhà đã bẩn.".
Vì Hope cũng làm như thế, cô không nghĩ có gì không bình thường về việc đấy.
"Cậu ấy đặt giày lên bàn uống nước, và nếu cậu ấy và Adam có một cọng rau xanh trong bữa tối, đấy là một điều kỳ diệu. Dylan nghĩ nếu ăn một quả chuối hay một quả táo mỗi tuần, thì không cần rau nữa.".
Hope hoàn thành việc sơn móng tay của Shelly, cô ngồi xuống và đợi chúng khô. "Adam trông khỏe mạnh và hạnh phúc.".
"Ít nhất là khỏe mạnh." Shelly quan sát bàn tay bị thương. "Nó sẽ rời khỏi đây vào thứ Sáu để đến thăm mẹ. Nó luôn có vẻ hơi lạ khi trở lại.".
"Lạ như thế nào?".
"Hơi thu mình và rất tội nghiệp. Nó nghĩ nếu mẹ và bố nó chỉ cần dành một chút thời gian bên nhau, tất cả bọn họ có thể sống hạnh phúc mãi mãi về sau.".
Shelly nhún vai. "Nhưng chị cho rằng điều ấy cũng bình thường.".
"Cậu bé thường đi bao lâu?".
"Hai tuần, sau đấy phải mất cả một tháng để thằng bé ổn định trở lại trạng thái thường ngày. Chị chưa bao giờ gặp mẹ Adam, nhưng cô ta chắn hẳn cực kỳ nuông chiều thằng bé. Vì khi nó quay lại, nó ngủ quá muộn và nói dối quanh co như một con ốc sên.".
Hope muốn đến chết để dụ Shelly kể với cô mọi thứ cô ấy biết về vợ cũ của Dylan, nhưng cô không muốn Shelly biết rằng cô quan tâm. Ngay cả nếu Hope đã có thể chia sẻ cảm giác của mình, cũng còn quá sớm và quá mới để nói về những cảm giác rối bời đang giằng xé cô bất cứ khi nào Dylan vô tình cười với cô.
Hope nhớ những lúc ngồi tán dóc với những phụ nữ khác nói về đàn ông, cuộc sống và tình dục. Cô nhớ cái mối liên hệ phát triển theo thời gian. Một mối quan hệ sâu sắc với ai đấy hiểu sự bất bình đẳng đặt ra đối với phái nữ và sự bất công khi chạm mặt với người yêu thời trung học vào một ngày ảm đạm. Cô nhớ được thảo luận những vấn đề nóng hổi như chăm sóc sức khỏe, hòa bình thế giới, giày giảm giá ở Neiman hay bất kỳ vấn đề to nhỏ nào.
Cô lại muốn như thế. Cô muốn nói về những rối rắm của cô, những cảm xúc của cô và cuộc đời cô. Cô muốn kể cho Shelly nghe lý do vì sao cô khó có thể nói về mình như thế, vì sao cô khó có thể tin vào một người bạn như thế.
"Em đang viết chuyện gì cho tạp chí của em?" Shelly hỏi qua một tiếng ngáp.
Cơ hội để cởi mở đã qua và Hope với lấy bàn tay lành của Shelly. "Những người ngoài hành tinh giả trang thành con người trong một thị trấn hoang vu,".
Cô nói khi sơn lớp thứ hai. "Họ chơi khăm những khách du lịch.".
Mắt Shelly nhướng lên. "Em đang viết về Gospel à?".
"Một thị trấn giống với Gospel.".
"Ôi Chúa tôi! Chị có thể trở thành một người ngoài hành tinh không?".
Hope nhìn người bạn mới của mình, mái tóc đỏ của cô ấy bới ngược lên, mắt mở to và đờ đẫn, và thực sự tiếc rằng cô không thể sử dụng Shelly. Cô ấy sẽ trở thành một người ngoài hành tinh tốt bụng. "Xin lỗi, nhưng kể từ Myron, em không sử dụng người thật nữa.".
"Chán chết.".
Khi Hope nhẹ nhàng thổi đầu ngón tay của Shelly, cô nhìn vào ánh mắt chịu tác động của thuốc giảm đau của cô ấy. Có thể bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất dể hỏi Shelly về nhà Donnelly. Không phải khi cô ấy đang kích động và thả lỏng lưỡi vì ma túy, nhưng có lẽ chỉ vài câu hỏi đơn giản cũng không hại gì.
Nếu Shelly không thoải mái để thảo luận về người hàng xóm cũ, Hope sẽ không dồn ép vấn đề này. "Chị biết rõ về Minnie Donnelly không?" Cô hỏi.
"Sao thế?".
Vì chuyện này không có gì bí mật và nửa thị trấn cũng đã biết rồi, cô thú nhận, "Em đang viết một bài báo về chuyện đã xảy ra với Hiram.".
Shelly chớp mắt và vẻ e dè làm mắt cô ấy nhíu lại. "Cho tờ Tin tức Vũ trụ Hàng tuần?".
"Không, em sẽ gửi đề nghị đến những ấn phẩm chính thống. Cô nói với Shelly về ý tưởng của mình, và khi cô đã giải thích rằng cô không có hứng thú với việc viết một bài báo tục tĩu dâm ô về tình dục quái dị, Shelly thả lỏng và cởi mở.
"Hiram có thể là một tên khốn thực sự, và chị không thích ông ta lắm.
Nhưng chị vẫn không thích nhìn thấy đời sống tình dục của ông ta bị khai thác vì lợi ích của những tờ báo," Shelly nói. "Cuộc đời ông ta còn nhiều thứ khác nữa hơn là con người mà ông ta đã biến thành. Hơn là những ả thích bạo lực tình dục, câu lạc bộ tình dục và sách báo khiêu dâm. Hỏi bất kỳ ai trong thị trấn, và tất cả họ đều kể một câu chuyện khác nhau về ông ta. Họ cũng sẽ kể với em rằng ông ta đối xử với mọi người như nhau." Shelly nói về Minnie và về việc làm thế nào bà ta trở thành một kẻ quái gở biết kiểm soát thực sự. "Mọi người nghĩ bà ấy là một vị thánh. Nhưng chị sống đối diện qua một con đường với bà ta, và chị biết bà ta thống trị ngôi nhà với một nắm đấm sắt. Chị có thể nghe thấy bà ấy la hét và gầm rú suốt. Không có gì để thắc mắc khi những đứa con của bà ta ra đi và không bao giờ trở lại. Không có gì phải băn khoăn là sau khi bà ta chết, Hiram cảm thấy mất mát vì không có ai đánh đập ông ta.".
Hope cẩn thận cầm lấy bàn tay bị thương của Shelly và sơn lớp sơn trên cùng. "Dường như chị cảm thấy thương hại ông ta.".
"Chết tiệt! Không. Ông ta là một kẻ đồi bại cỡ bự để chị có thể cảm thấy thương hại. Vào thời gian cuối, ông ta thuê những cô gái chỉ vừa mới qua sinh nhật mười tám. Chị không cảm thấy thương hại ông ta và chị không hiểu, nhưng chị có thể nhìn nhận sự việc và hiểu nó xảy ra như thế nào. Thoát khỏi ngón tay cái điều khiển của Minnie, ông ta đúng là lao khỏi tầm kiểm soát.".
"Nhiều tuần trước chị nói với em rằng, vào thời gian cuối cùng, Hiram bất cẩn và mang những cô gái về nhà. Chị từng nhìn thấy điều gì đáng ngờ không?".
"Không." Shelly đưa bàn tay băng bó lên và nhìn vào móng tay của mình.
"Khi nào em sẽ viết bài báo đấy?".
Hope không tin cô ấy nhưng cô để vấn đề qua đi. "Em đang đợi báo cáo của FBI. Khi em xem xong, em sẽ quyết định bắt đầu từ đâu," cô trả lời. Nhưng trước tiên cô cần hoàn thành câu chuyện cô đang được trả lương để viết, và để làm thế, cô phải nghĩ về người ngoài hành tinh chứ không phải một anh chàng cao bồi ăn nói trơn tru nào đấy. "Em hy vọng chị có thể chỉ cho em thác nước mà chị với Paul đã nói. Em muốn chụp vài tấm ảnh cho bài báo người ngoài hành tinh tiếp theo." Hope nhún vai. "Nhưng em không thể chờ đến lúc chị cảm thấy khỏe hơn.".
"Bảo Dylan đưa em đi. Cậu ấy biết chúng ở đâu, nhưng hỏi trước thứ Sáu nhé, bởi vì cậu ấy luôn nghỉ phép khi Adam đi." Shelly ngả lưng lại trên ghế.
"Cậu ấy ở Double T, giúp đỡ mẹ và anh rể. Nếu em không hỏi trước khi cậu ấy đi, có khả năng là em sẽ không gặp cậu ấy trong đôi tuần.".
Hai tuần. Trong hai tuần cô không phải lo lắng về việc gặp Dylan hay nghĩ về cái vuốt ve chầm chậm của bàn tay anh hay cái miệng đói khát của anh trên miệng cô. Hai tuần sẽ cho cô thời gian để dọn sạch đầu óc và tập trung vào công việc. Đấy là lý do tiên nhất để cô đến Gospel. Bây giờ sự nghiệp của cô đã trở lại đà cũ, cô cần tập trung và đẩy mạnh về phía trước. Nhưng đột nhiên công việc trở nên không đủ và hai tuần dường như là một thời gian rất dài.
Tối thứ Tư, Dylan gấp những quần áo đã giặt cuối cùng của Adam và xếp chúng vào trong vali. Adam nhìn chằm chằm vào anh qua đôi mắt xanh lục to, miệng nó mím lại với vẻ dè dặt. Khoảng thời gian này hàng năm, sự phấn khích của Adam giảm đi và chuyển thành lo lắng.
"Năm nay con sẽ không khóc, đúng không?" Dylan hỏi con trai.
"Không. Bây giờ con lớn rồi.".
"Tốt, vì con sẽ làm mẹ con cảm thấy cực kỳ buồn khi con làm thế." Mọi năm Adam hứa không khóc, và mọi năm nó kìm nén cho đến lúc thả tay Dylan ra.
"Ngày mai, sau khi cắt tóc chúng ta cần đi đến Cửa hàng Hansen và mua đồ lót cho con," anh nói và đặt vali lên nóc tủ.
"Và một cái ống thở mới. Con vô tình đánh vỡ cái của con rồi.".
Dylan ra lệnh cho con chó của Adam ra khỏi giường trước khi anh để con trai chui vào dưới chăn. Anh không biết tại sao cái ống thở lại đột nhiên trở nên quan trọng, nhưng Adam có thể có lý do của nó. "Cho nó vào danh sách của con." Anh gạt lọn tóc mềm ra khỏi lông mày của Adam và hỏi. "Con đã tìm thấy cho mẹ con một hòn đá đặc biệt chưa?".
"Rồi, nó màu trắng.".
Dylan cúi xuống và hôn vầng trán phẳng mịn của Adam. "Hãy mơ những giấc mơ đẹp.".
"Bố à?" Dylan biết Adam sẽ hỏi gì từ giọng điệu của nó. Thằng bé vẫn hỏi hàng năm. "Đi với con lần này đi.".
"Con biết là bố không thể mà. Ai sẽ ở lại đây và chăm sóc con chó của con?".
"Nó có thể đi với chúng ta. Bố, con, mẹ và Mandy. Sẽ rất vui.".
Dylan đi đến cửa phòng ngủ và tắt đèn. "Không, Adam," anh nói và quan sát con trai quay nghiêng người, xoay lưng về phía anh.
Dylan ghét tháng Bảy. Tuyệt đối ghét nó. Anh ghét trở về nhà và không phải nhằm vào những đồ chơi anh đã bảo Adam cất đi. Anh ghét sự yên tỉnh của ngôi nhà và sự trống vắng của phòng Adam. Anh ghét ăn tối một mình.
Rất nhiều ván sàn kẽo kẹt khi Dylan đi qua hành lang ngắn và vào phòng ngủ của anh. Qua những thanh mành mỏng để mở, ánh trăng chiếu dọc chân giường và tủ, trải lên cả tường. Những dải sáng cắt qua ngực khi anh kéo chiếc áo sơ mi qua đầu. Anh ném nó về phía một chiếc ghế có tay cũ và trượt. Sáng mai anh sẽ đưa Adam đi mua quần áo lót mới. Ngày hôm sau, anh sẽ đưa nó đến sân bay ở Sun Valey và quan sát thằng bé lên máy bay riêng với Julie. Anh nhìn cô ấy đưa thằng bé đi.
Anh ghét việc ấy hơn tất cả. Anh ghét ánh mắt chia tay Adam luôn ngoái đầu ném lại, lời cầu xin cuối cùng trong đôi mắt long lanh của nó như thể Dylan có quyền lực ban cho nó điều nó mong muốn nhất.
Nhưng anh không thể, và vài ngày hay hai tuần sẽ không cho Adam điều nó thực sự ước muốn. Một người mẹ và một người bố sống cùng nhau. Một người mẹ giống với người phụ nữ nó xem trên tivi hàng tuần nhiều hơn là người phụ nữ nó gặp một lần một năm. Một thiên thần quan tâm đến nó giống như quan tâm đến những kẻ không nhà, người già, hoặc những đứa trẻ mồ côi cô ấy cứu tuần trước. Một người mẹ mà nó có thể nói với những đứa bạn.
Dylan ngồi ở chân giường và kéo bốt ra. Cả anh và Julie đều không có ý định giữ Adam chia cắt với cuộc sống của cô quá lâu như thế. Họ không bao giờ có ý định biến cô trở thành một chủ đề thằng bé không thể chia sẻ. Họ không bao giờ có ý định ngăn không cho cậu bé biết một bí mật không ai biết. Nó chỉ là cứ xảy ra, và bây giờ họ không biết phải làm gì.
Adam mới chỉ lên hai khi Julie được nhận vai diễn nổi tiếng trong Thiên đường trên Trái đất. Dylan và Adam đang sống ở Gospel, xa khỏi ánh đèn sân khấu mà Julie khao khát. Với khuôn mặt xinh đẹp, làn da trong ngần, và vài chiến dịch báo chí khôn ngoan, công chúng ngay tức khắc đã phải lòng cô ấy.
Trong thời gian một tháng, cô ấy đã vươn lên từ một nữ diễn viên đang sống chật vật không ai biết thành một thiên thần trên thiên đường. Bỗng nhiên, cô ấy trở thành khách thường xuyên trên những chương trình đối thoại và một mẫu mực của chương trình về Cơ đốc giáo. Mọi người tin rằng thiên thần đẹp từ trong ra ngoài. Người Mỹ muốn tìm một biểu tượng của lòng tốt, và họ tìm thấy nó ở Juliette Bancroft.
Trong những mùa hè đầu tiên của cô ấy với Adam, cô ấy đưa nó về trang trại nhỏ của bố cô ấy vì cô ấy cần một khoảng nghỉ trong cuộc sống, một nơi cô ấy có thể tập trung vào thằng bé. Ngôi nhà nơi cô ấy được nuôi nấng đã mang lại điều ấy, và cũng là một sắp xếp tốt đẹp cho Adam làm quen với số ít họ hàng vẫn còn sống ở vùng đấy.
Bây giờ, năm năm sau, cô ấy đưa thằng bé đến đấy bởi vì cô ấy có rất ít lựa chọn. Làm thế nào cô ấy có thể đột ngột nói với cả thế giới rằng cô ấy có một đứa con trai mà cô ấy chỉ gặp một lần một năm? Điều đấy sẽ trông như thế nào?
Điều đấy sẽ tác động đến chương trình như thế nào, và những người Cơ đốc giáo đã tán thành cô ấy sẽ như thế nào? Điều đấy sẽ tác động gì đến hình ảnh thiên thần của cô ấy?
Quan trọng hơn với Dylan là, những tờ báo lá cải sẽ phản ứng như thế nào với tin tức rằng Juliette Bancroft không những có một đứa con mà cô ấy không nuôi và hiếm khi nhìn thấy, mà còn cô ấy chưa bao giờ kết hôn với bố của con trai mình? Điều đấy sẽ tác động gì đến Adam? Điều đấy sẽ tác động gì đến cuộc sống yên tĩnh của anh với Adam?
Bây giờ Adam đã bảy tuổi. Đủ lớn để thấy rằng cuộc sống của nó khác với những đứa trẻ cùng tuổi khác. Đủ lớn để băn khoăn tại sao nó không thể luyên thuyên về mẹ nó. Đủ lớn để bị tổn thương bởi sự thật, nhưng giữ kín sự thật với thằng bé lâu hơn cũng chỉ làm tổn thương nó nhiều hơn. Thằng bé phải được biết sớm. Adam Taber là đứa con ngoài giá thú của thiên thần nước Mỹ. Dylan chỉ hy vọng rằng Adam sẽ hiểu, nhưng anh sẽ không nói vào hôm nay. Cũng không phải ngày mai.
Dylan kéo tất và vứt chúng gần áo. Trong ánh trăng tràn qua cửa sổ, anh cởi trần và xoa ngực. Có Hope trong thị trấn đã khiến anh nhận ra rằng anh cần phải kể với Adam sớm thôi. Có lẽ ngay khi Adam trở về nhà. Anh có vài tuần để tìm ra cách. Trong khi anh làm việc ở Double T, anh sẽ có thời gian để dọn sạch đầu óc và nghĩ xem anh sẽ nói gì nhưng không phải là anh đã không tập luyện bài nói chuyện của mình trong đầu một nghìn lần trước đây.
Anh kéo chiếc chăn đơn và chui vào trong giường. Tấm chăn sạch và lạnh lành, anh đút hai tay dưới đầu và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Anh sẽ bỏ qua phần anh không yêu Julie như cách một người đàn ông yêu một người đàn bà và cả hai người họ biết rằng dù thế nào mối quan hệ của họ sẽ không tồn tại mãi.
Adam không cần biết rằng lý do duy nhất họ cố gắng duy trì mối quan hệ giữa họ lâu hết mức có thể. Tất cả những gì con trai anh cần biết là nó được cả bố và mẹ yêu thương. Và thằng bé cần được biết từ những người yêu nó - và sớm.
Khi Dylan đi làm về vào thứ Năm, anh đưa Adam đến cửa hàng Uốn và Nhuộm để cắt tóc. Trong lúc di chiếc tông đơ vo ve phía sau cổ Adam, Dixie hứa sẽ 'ghé qua vào lúc nào đấy trong tuần tới. Dylan không buồn nói với cô ta rằng anh sẽ không ở nhà.
Xong việc ở Uốn và Nhuộm, họ dừng lại ở Cửa hàng Hansen để mua một ít đồ lót. Adam chọn một chiếc quần đùi với hình X- Men ở phía sau. Cửa hàng có vài khách du lịch mua đồ lưu niệm, và một hoặc hai người địa phương chạy vào trong cửa hàng có điều hòa nhiệt độ để thoát khỏi cái nóng tàn nhẫn.
Dylan đứng ở dãy đồ chơi giúp Adam chọn một chiếc ống thở và phớt lờ mọi thứ xung quanh anh - cho đến khi Hope Spencer bước vào. Như thể cô với qua cửa hàng và đặt ngón tay lên cằm anh, anh ngước mắt lên đúng giây cô bước vào bên trong. Qua khu vực trưng bày Bóng ma thuật, anh quan sát những bước chân mang vẻ thành - phố - lớn, đừng - có - phiền - nhiễu - tôi của cô, mắt cô nhìn thẳng phía trước. Cô không nhìn xung quanh, và cô không chú ý là anh đang quan sát cô khi cô lấy hai cuộn phim và tiến đến quầy kẹo sữa. Cô nhặt một gói kẹo bằng hai ngón tay và đọc thành phần của nó.
Cô lại ra ngoài đi bộ và tóc cô buộc trên cao. Rất nhiều sợi tóc đẹp rơi xuống từ túm tóc đuôi ngựa và cô nhét chúng vào sau tai. Chúng uốn lại và dính vào hai bên cổ cô. Anh biết cô có vị như thế nào ở đấy. Ngay nơi cổ cô tiếp nối với bờ vai, mềm mại và ngọt ngào. Anh biết sự mềm mượt của làn da và trọng lượng bầu ngực cô trong tay anh. Anh biết đường cong mông cô áp vào háng anh. Anh không thể ngăn được cơn đói và ham muốn cũng như ngăn mình đi đến chỗ cô. Anh để Adam bên đống người nhện và bóng cao su rồi bước đến sau lưng Hope.
"Đấy không phải là phân bò thật đâu," anh nói và nhận ra có thể anh đã không phát ngôn câu gì quá ấn tượng như hồi lớp sáu, khi anh cố gắng quyến rũ Nancy Burk bằng cách nói rằng cô ta không xấu như chị gái mình.
Hope đặt gói kẹo xuống và quay sang đối mặt với anh. Một nụ cười giật giật trên khóe miệng cô và anh cảm nhận nó thấp trong bụng anh. "Em đã nhận thấy điều ấy, nhưng nếu có là thế thì cũng không làm em ngạc nhiên đâu.".
Anh để ánh mắt dừng vài giây không thể cưỡng lại trên miệng cô trước khi nhìn đi chỗ khác, qua đỉnh đầu cô đến một con cá hồi cưỡi ngựa trong khu bày đồ câu cá. Anh e rằng cô có thể đọc được khao khát trong mắt anh và biết anh muốn gì, biết rằng anh muốn với tay ra và ôm cô sát vào anh, có lẽ là vùi mũi vào tóc cô. Mặc dù sau đêm thứ Hai đấy, có thể cô đã có vài ý tưởng.
"Anh sẽ tham dự lễ kỷ niệm ngày Bốn tháng Bảy tuần tới chứ?" cô hỏi.
"Anh có thi ném toilet không?".
"Không. Anh e rằng anh sẽ bỏ lỡ những trò vui đấy." Ánh mắt anh lang thang trên một chiếc cầu vồng của những chiếc áo phông gập lại và cuối cùng quay lại với Hope, đến mái tóc mượt mà và túm tóc đuôi ngựa óng ả. "Anh sẽ không ở trong thị trấn.".
Cô im lặng một lúc và rồi cô nói, "Shelly đã nói rằng anh sẽ đi vài tuần.".
Anh nhìn vào đôi mắt xanh lơ của cô, nhìn thấy sự thất vọng trong đấy, và suýt nữa đã khuất phục thôi thúc của mình. Anh xém chút đã với lấy cô, ngay ở trong Cửa hàng Hansen. "Ừ, đúng thế.".
"Em cần chụp ảnh thác nước mà Shelly đã nói, và em nghĩ anh có thể đưa em đi. Nhưng nếu anh không ở trong thị trấn." cô nhún vai. "Em cho rằng em có thể đợi cho đến khi Shelly cảm thấy khỏe khoắn cho một cuộc đi bộ đường dài.".
"Những bức ảnh cho bài báo em đang viết cho tờ Tây bắc à?".
Cô hạ ánh mắt xuống ngực anh. "Ừ.".
Anh thậm chí không muốn nghĩ về những gì anh sẽ làm nếu anh nhận thấy mình ở riêng với cô. Hoàn toàn riêng tư. Chỉ có hai người họ. Không, đấy là một lời nói dối. Anh rất muốn nghĩ về chuyện làm tình với cô sẽ như thế nào.
Anh thích nghĩ đến chuyện ôm bầu ngực cô trong lòng bàn tay, hôn cô, lướt lưỡi anh qua đầu ngực cứng lại của cô, và vùi mặt vào khe ngực của cô. Anh thực sự thích được nghĩ đến những tư thế nữa - ngang, dọc, từ trên xuống, bên cạnh.
Anh mãi nghĩ đến chuyện chôn vùi mình giữa cặp đùi mềm mại của cô, nhưng như thế không có nghĩa là anh sẽ làm gì. "Xin lỗi anh không thể giúp được em," anh nói. Anh phải kiểm soát được cơ thể mình nếu đã không kiểm soát được suy nghĩ. Tuy nhiên, tốt nhất vẫn là không để trí óc anh lang thang đến phương hướng sung sướng ấy, đặc biệt khi đang ở trong Cửa hàng Hansen.
Cô chuyển ánh mắt đến anh và đẩy khóe miệng lên thành một nụ cười miễn cưỡng. "Không sao.".
"Có lẽ nếu anh ..." Anh nhún vai. Nếu anh cái gì? Đợi con trai anh ra khỏi thị trấn để lởn vởn xung quanh và hy vọng đến chết rằng anh sẽ gặp may mắn hay sao? Rình rập và hy vọng không ai trong thị trấn chú ý rằng cảnh sát trưởng của họ đang có quan hệ tình dục với chủ thể bàn tán yêu thích của họ kể từ thời Hiram Donnelly hay sao? Anh có thể tìm ra cách để tránh được tin đồn, nhưng không thể lẩn tránh sự thật to đùng rằng Hope là một nhà báo. Anh không thể ngủ với cô và trong suốt thời gian ấy cầu nguyện với Chúa rằng cô không phát hiện ra chuyện về Adam. Và nếu cô tìm ra, anh có đọc được cuộc đời của mình trên tạp chí People hay không? Hoặc tệ hơn, trên tờ Enquirer?
Anh không thể mạo hiểm, và Hope xứng đáng với điều tốt hơn. Anh lùi lại một bước và suýt nữa dẫm lên chân của Adam.
"Bố à!".
Anh đã hoàn toàn tập trung vào Hope đến nỗi anh thậm chí không chú ý con trai mình đã đi đến bên cạnh. "Xin lỗi, anh bạn. Con không sao chứ?".
Adam gật đầu. "Chào cô Hope.".
Hope nhìn Adam và nụ cười của cô rộng ra. "Này, cháu mua gì thế?".
"Ống thở và đồ lót.".
Cô cầm lấy gói đồ gồm mặt nạ và ống thở từ cậu bé và ngắm nghía nó.
"Trông khá đẹp," cô nói, rồi trả gói đồ lại. Adam đưa cho cô cái quần lót và cô cũng xem nó. "Cái gã ở đằng sau cháu này là ai thế?".
"Đó là Wolverine. Chú ấy có những cái móng vuốt thực sự lớn và có thể cào xé kẻ thù.".
"Cô nhớ rồi. Cháu đã vẽ một bức hình chú ấy vào đêm hôm trước. Chú ấy là người tốt chứ?".
"Vâng," thằng bé nói và cầm lại chiếc quần.
"Cháu đặt con chim biết hót cô tặng ở đâu thế?".
"Chúng cháu đặt nó ở cửa sổ phòng khách." Nó dừng lại để gãi lông mày.
"Có lẽ cô có thể đến và xem vào lúc nào đấy.".
Hope liếc nhìn Dylan, và ý nghĩ cô ở trong nhà anh khiến trái tim anh đập nặng nề trong ngực.
"Có lẽ thế," cô nói, sau đấy đưa tay ra và vò tóc Adam. "Cháu đã cắt tóc".
"Vâng," cậu bé nói mà không lùi lại. "Cháu cắt hôm nay đấy.".
Ngoài một danh sách ngắn bao gồm những người phụ nữ trong gia đình và Shelly, Adam không thích phụ nữ chạm vào hoặc nhặng xị quanh nó. Và ngoại trừ bản danh sách ngắn đấy, đây là cuộc nói chuyện dài nhất mà Dylan đã từng nghe Adam trao đổi với một phụ nữ. Thông thường thằng bé đáp lại bằng những tiếng lầm bầm đơn âm tiết. Anh tự hỏi làm thế nào mà Hope qua được bài kiểm tra của Adam. Anh biết rằng cô sẽ thất bại ngay lập tức nếu Adam nghi ngờ Dylan có chút quan tâm nào với cô. Chết tiệt, cách cô liên tục diện những chiếc quần soóc hết sức cám dỗ anh, và anh phải giữ ánh mắt dán vào mặt cô đến ngăn nó lang thang xuống chất vải co giãn đang bó chặt phía trước cô. "Tốt hơn là chúng ta đi thôi," anh nói và đặt tay vào lưng Adam.
Hope đi với họ đến phía trước của cửa hàng và đứng trước anh ở quầy tính tiền. Khi Eden Hansen tính tiền áo phông của một cặp đôi, Dylan nhìn chằm chằm vào phía sau đầu Hope, nhớ lại rõ ràng một cách hoàn hảo lần cuối cùng anh đứng sau lưng cô, quan sát hình ảnh phản chiếu mờ mờ của cô.
"Này, cô Hope," Adam nói và vỗ vào cánh tay cô để thu hút sự chú ý, "Có lẽ khi cháu về nhà, cháu và Wally có thể dựng một cái lều khác trong nhà cô.".
"Con trai, con không thể tự mời mình như thế được.".
"Được mà." Cô ngoái lại nhìn Dylan, sau đấy trả lời Adam. "Nếu các cháu đến chơi lần nữa, thì phải có vài luật lệ. Ví dụ như không đánh đấm trong nhà.".
Cô nghĩ một lúc, rồi thêm vào, "Và nếu hai cậu bé các cháu thích kéo thứ gì đấy, có lẽ hai cháu có thể đến và giúp cô nhổ cỏ dại. Cô sẽ trả tiền.".
"Năm đô!".
"Ừ." Họ tiến lên trong hàng và Hope đặt hai cuộn phim lên trên mặt quầy.
"Cái này là của cô à?" Eden hỏi khi bà ta với lấy cuộn phim. Hope không trả lời ngay, và Dylan đoán rằng cô đang bị sững sờ đến im lặng bởi cái nhìn rõ ràng đầu tiên với Eden Hansen. Kể từ khi anh có thể nhớ, Eden đã nhuộm tóc thành màu tím, đánh màu mắt tím và tô son tím. Bà ấy sống trong một ngôi nhà tím và lái một chiếc Dodge Neon màu tím. Khỉ thật, bà ấy thậm chí còn nhuộm màu con chó nhỏ sủa ăng - ẳng của mình nữa. Em sinh đôi của bà ấy, Edie lại có sở thích màu xanh lơ. Không có gì thắc mắc khi cả hai người họ đều đã kết hôn với những người đàn ông có xu hướng đâm vào chai lọ trước buổi trưa.
"Phải, đấy là tất cả," cuối cùng Hope trả lời.
Eden tính tiền cuộn phim và với lấy một túi giấy. "Em rể của tôi là Hayden Dean. Hắn là người đã giúp cô ở quán Buckhorn và kết thúc với việc lao vào trận ẩu đả ở đấy với Emmett.".
Hope kéo khóa chiếc túi đeo ở hông. "Tôi rất biết ơn vì ông ấy đã can thiệp.
Ông ấy rất tử tế.".
"Tử tế, hàng miễn phí ấy mà." Bà ta xua xua bàn tay. "Hayden là một người thích lăng nhăng và đánh đấm, không nghi ngờ gì về điều ấy. Nếu em gái tôi có lý trí mà Chúa trao cho một con lemmút, nó sẽ xô hắn ta qua vách đá gần nhất, và đấy là một sự thật. Mọi người biết rằng hắn ta hẹn hò với Dixie Howe bất cứ khi nào cô ả không thể tìm được người tốt hơn. Dixie buông thả như một cái nút bị trượt, và nếu không phải vì tài năng nhuộm tóc của cô ả, tôi không bao giờ đặt chân vào cửa hàng cắt tóc ấy.".
"Ừ ... ồ, thật ư?" Hope thốt ra khi cô đưa cho Eden một tờ hai mươi đô.
Dylan cười khoái trá. Nếu bây giờ Hope bị sốc vì Eden, hãy đợi cho đến khi cô bị mắc trong cùng một căn phòng với bà ấy và Edie cùng một lúc. Cả hai người đàn hà có thể nói cho đến khi tai bạn chảy máu.
"Bây giờ, tôi đang nghĩ," Eden tiếp tục sau khi cầm tiền của Hope. "Nếu bao giờ cô cần đến người chết một cách thực sự đau đớn trong cuốn sách cô đang viết, Hayden sẽ là một lựa chọn hay ho. Bên cạnh tính bay bướm, hắn ta còn lười biếng, uống rượu như một con cá, và xấu xí như bị bệnh ghẻ lở. Có lẽ cô có thể cho hắn ta mắc bệnh hủi cũng được.".
Dylan quan sát túm tóc đuôi ngựa của Hope lắc qua lắc lại khi cô lắc đầu "Tôi không biết ai nói với bà tôi đang viết một quyển sách, nhưng không phải thế.".
"Iona nói Melba kể rằng cô đang viết một quyển sách về Hiram Donnelly.".
"Tôi đang viết một bài báo, không phải một quyển sách.".
Eden cau đôi môi tím đầy vẻ thất vọng. "À, giờ thì tôi cho rằng hai điều đấy không giống nhau, đúng không? Cũng không thú vị bằng. Một quyển sách trọn vẹn sẽ thú vị hơn." Bà ta đưa tiền lẻ cho Hope. "Ai đấy nên viết về gia đình tôi.
Ôi trời tôi có thể kể rất nhiều chuyện. Cô có biết rằng gia đình tôi sở hữu quán rượu đầu tiên trong thị trấn không? Cả một cái nhà thổ nữa. Lúc nào đấy cô nên đến và tôi sẽ kể cho cô nghe chuyện những ông chú của tôi giết lẫn nhau trong một trong một trận đánh vì một cô gái tên là Frenchy.".
"Bố ơi, nhà thổ là gì thế?" Adam thì thầm.
"Bố sẽ nói với con sau.".
"Cô có biết tại sao họ gọi cô ta là Frenchy không?".
Hope nhét tiền vào trong túi và lấy chiếc túi của mình. "Vì cô ta là người Pháp?" Cô nhích về phía cửa ở cuối quầy thu ngân, qua những viên đá mã não sơn bóng và những cái răng buộc bằng dây.
"Không phải. Vì cô ấy chuyên về tình dục ba người.".
"Thú vị nhỉ," Hope nói khi cô nắm lấy cán cửa. Cô trao cho Dylan một cái nhìn khổ sở và lao đi như thể ma quỷ đang bám theo gót chân cô.
"Anh khỏe không, cảnh sát trưởng?" Eden hỏi khi anh đi lên trong hàng.
"Khỏe," Dylan vừa nói vừa cười.
Eden lắc đầu. "Cô nàng đấy là một người kỳ lạ.".
Dylan khôn ngoan không bình luận gì và nhanh chóng trả tiền quần đùi và cái ống thở của Adam trước khi Eden có thể bẫy được anh. Trên đường về nhà anh và Adam dừng lại ở quán Cà phê góc ấm áp để mua hamburger pho mát và khoai tây chiên. Paris là người phục vụ họ, và mặc dù không ai trong thị trấn biết ai là mẹ của Adam, họ đều biết rằng cậu bé dành hai tuần đầu tiên của tháng Bảy ở với mẹ.
Khi họ về nhà, hàng xóm của họ - Hanna Turnbaugh mang cho Adam một quyển sách tô màu mới và bút màu cho 'chuyến đi. Cô ta ngồi trong bếp uống cà phê với Dylan cho đến khi Paris xuất hiện mang theo một chiếc bánh to phủ kem trắng và những lát lê ngâm đường. Adam tái hiện lại những tiếng lầm bầm thường ngày và nhún vai một bên cho đến khi cả hai người phụ nữ từ bỏ nỗ lực nói chuyện với nó.
Cả Dylan và Adam đều không ngủ nghê gì nhiều trong đêm hôm đấy, và cả hai đều thức dậy sớm để lái xe đến Sun Valey. Họ ăn sáng ở quán Shorty và qua một chồng bánh xếp, Adam hứa năm nay nó sẽ không khóc.
Trong một sân bay nhỏ nơi những hành khách nổi tiếng có mặt là chuyện bình thường, sự xuất hiện của Juliette Bancroft không gây ra đến một cái nhướng mày. Ở cùng cửa nơi Demi Moore, Clint Eastwood và gia đình Kenedy đã đỗ và bước xuống máy bay riêng của mình, thiên thần nước Mỹ đang đợi con trai. Mái tóc màu vàng của cô tốt lại thành một bím tóc kiểu Pháp, Julie đứng lên từ một chiếc ghế, và một nụ cười cong lên khóe đôi môi hồng hoàn hảo.
Julie luôn luôn lộng lẫy, với làn da không tỳ vết và gò má hoàn hảo. Cô ấy giống như một con búp bê Barbie biết đi, chỉ là tốt hơn, bởi vì cô ấy là thật - à, ngoại trừ bộ ngực, cô ấy đã hoàn thiện nó vào mùa phát sóng đầu tiên của mình.
Dylan phải thán phục cô. Cô đã cởi bỏ hình ảnh Hollywood và chỉ mặc một chiếc quần Levis đơn giản và một chiếc áo len mùa hè, nhưng cô vẫn mang vẻ như là vừa bước ra từ một tạp chí của phụ nữ. "Chào, con yêu," cô nói và giang cánh tay ra. Cô quỳ một đầu gối xuống và Adam bước vào vòng tay cô. Cô hôn lên từng inch trên mặt thằng bé và dường như không chú ý đến sự thiếu phản ứng của nó. "Ôi, mẹ nhớ con rất nhiều. Con có nhớ mẹ không?".
"Có ạ," Adam thì thầm.
Julie đứng lên và nụ cười cô biến thành hơi chút không chắc chắn khi nhìn Dylan. "Chào, anh khỏe chứ?".
"Tốt cả. Chuyến bay của em thế nào?".
"Ổn." Cô để ánh mắt lướt từ tóc đến mũi giày anh, sau đó ngược lên. "Em thề là anh đẹp trai hơn mỗi lần em nhìn thấy anh.".
Anh không hề hãnh diện. Julie là một trong những người tuôn ra những lời khen tặng như một thanh kẹo Pez. "Mỗi lần em nhìn thấy anh thì anh lại già thêm một tuổi, Julie.".
Cô nhún vai. "Anh trông vẫn như ngày em lái chiếc Toyota va vào chiếc xe không có biển của anh. Nhớ không?".
Làm sao anh có thể quên được? "Tất nhiên.".
Julie nhá cho anh nụ cười thương hiệu của mình, nụ cười đã chiếm được những trái tim Mỹ, nụ cười đã từng làm mạch đập của anh tăng lên. "Anh có thời gian để ăn chút gì trước khi quay về nhà không?" Cô hỏi. "Em nghĩ ba chúng ta có thể nói chuyện một lúc trước khi Adam và em phải đi.".
Cảm thấy nghi ngờ ngay lập tức, Dylan tự hỏi cô ấy thực sự muốn gì. Không có vẻ gì là cô ấy muốn ngồi xuống và nói chuyện phiếm với anh. "Adam và anh vừa mới ăn. Có lẽ để lúc khác".
"Chúng ta cần nói chuyện sớm," cô nói và cầm lấy tay Adam. "Ông ngoại đang rất mong đợi để gặp con. Chúng ta sẽ có rất nhiều trò vui năm nay.".
Adam lùi lại một bước và dựa vào đùi Dylan. Nó không bám vào anh, nhưng Dylan có thể biết rằng nó muốn thế.
"Bố nghĩ con sẽ không nhặng xị lên lần này," anh nói, như thể anh không đang chết ở bên trong. Như thể anh đã không cảm thấy mất mát với những cái quặn thắt của trái tim.
"Con không thế." Nhưng Adam quay mặt vào sườn Dylan. "Nhưng, bố ...".
Dylan quỳ một đầu gối xuống và ôm mặt Adam trong hai bàn tay. Mắt Adam đã đầy nước và đôi má nhợt nhạt của nó đã nhọ nhem. Nỗ lực không khóc gần như đã khiến nó thở dồn dập, và Dylan rất tự hào về con trai mình. "Bố có thể nói rằng năm nay con đang thực sự cố gắng để trở thành một cậu bé trưởng thành," Dylan nói. "Và đấy là tất cả những gì bố yêu cầu, và thế là tốt rồi. Nếu con muốn khóc, thì cứ khóc đi" Adam vòng tay quanh cổ Dylan và Dylan xoa lưng thằng bé. "Con trai, có những thời điểm trong cuộc đời, một người đàn ông phải để nước mắt rơi. Nếu con cảm thấy đây là một trong những thời điểm ấy, thì cứ làm thế đi." Dylan ghét điều này; nó cắt vào trái tim nhức nhối của anh, khiến anh tan vỡ và nhỏ máu. Nó nghẹn lại trong cổ họng anh và khiến phía sau mắt anh châm chích. Những giọt nước mắt im lặng của Adam ngấm vào cổ áo sơ mi vải của Dylan. "Bố đã viết tất cả mã vùng và số điện thoại những nơi có thể bố sẽ đến, vì thế con có thể liên lạc với bố bất cứ lúc nào. Bố để danh sách trong vali của con. Bất cứ khi nào con muốn, con chỉ cần gọi điện cho bố, được không?".
Adam gật đầu.
"Nhưng có thể mẹ con sẽ làm con quá bận rộn để nhớ gì đến bố." Anh liếc lên nhìn Julie và cô ấy đang mang cái vẻ 'Em phải làm gì bây giờ với đôi mắt mở to mà anh đã nhận ra. Như mọi khi, cô ấy để mặc anh tự biết phải nói gì và làm gì. Mặc dù Dylan muốn chịu tránh nhiệm về con trai mình, cũng có những lúc anh phẫn nộ với toàn bộ sức nặng của nó. Có lúc anh phẫn nộ với cô. Như lúc này, khi anh đang phải giả vờ rằng anh không đang bị xé nát tơi bời. Khi Julie có thể can thiệp và giúp đỡ một chút. Khi ít nhất cô ấy có thể thử nhưng cô ấy không làm, và Dylan cố gắng không để thể hiện sự giận dữ của mình. "Con sẽ có rất nhiều trò vui với mẹ và ông ngoại. Và khi con trở lại, chúng ta sẽ đi bắt mấy con Dolly Varden đã chạy mất lần trước, nhé?".
Adam gật đầu lần nữa.
"Bố tự hào về con, con trai." Dylan gỡ tay Adam ra khỏi cổ và ngả ra sau để nhìn vào mặt con trai. "Bây giờ con đã bình tĩnh lại chưa?".
Adam quệt lưng bàn tay dọc gò má ướt. "Vâng.".
"Tốt." Anh lau một giọt nước mắt trên cằm Adam. "Bố nghĩ thế là tốt rồi.
Năm nay con đã cư xử như một người đàn ông," anh nói khi anh đứng lên và đưa vali cho Adam. "Con có nhớ mang bút màu không?".
"Có ạ".
"Tốt." Anh lùi lại một bước. "Bố yêu con, Adam.".
"Con cũng yêu bố, bố ạ.".
Dylan vẫy tay, sau đó quay đi khỏi hình ảnh Julie cầm tay Adam và bước đi.
Chưa đến một phút Dylan đã trở lại bãi đỗ xe, nơi anh để chiếc xe tải của mình. Anh mở cửa xe, trèo vào trong và đút chìa khóa vào ổ điện. Ánh mặt trời buổi sáng tỏa sáng trên mui xe màu xanh lơ và tầm nhìn của anh mờ đi.
Đây giống như một trong những thời điểm ấy. Một trong những thời điểm người đàn ông phải để nước mắt rơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]