Phó Dương đột nhiên bị túm cổ áo, còn chưa kịp xem là ai, chỉ theo bản năng cau mày, thì bị kéo cho lảo đảo một cái, suýt nữa ngã nhào lên người đối phương. Túi trong tay cũng rớt xuống, nhưng còn chưa chờ hắn đứng vững thì bị người ta kéo cổ áo lên. Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên nhìn đối phương, là một trong ba người vừa vào sân kia, đang hung dữ như ma quỷ nhìn mình.
Phó Dương lạnh lùng liếc nó, không đợi người kia nói chuyện, hắn trầm mặc im lặng hỏi: “Làm gì.”
Thanh âm của hắn nhẹ bỗng, tựa như chưa ăn cơm vậy.
Hoàng Thừa nhất thời nóng đầu tiến tới lôi cổ áo Phó Dương, còn chưa nghĩ ra làm sao để phát hoả, ai biết cúi đầu nhìn đối phương mặt mày vô vị thì lập tức càng tức hơn. Người này hại bọn họ lỗ một khoản tiền còn chưa giải thích, bây giờ còn làm mặt vô tội nữa. Hoàng Thừa giận không thôi, cắn răng nghiến lợi nói: “Làm gì hả? Tao muốn làm gì mày không phải là biết rõ nhất sao?”
“Không biết.” Phó Dương đứng vững, duỗi tay nắm lấy tay Hoàng Thừa, mặt không thay đổi không sợ hãi bình thản nói: “Buông tay, cậu làm rách quần áo tôi, phải đền.”
Hoàng Thừa tức đến bật cười, càng ra sức nắm chặt quần áo Phó Dương kéo người đến sát thân mình, cười lạnh: “Đền? Mày bồi thường tổn thất của chúng ta trước đi rồi nói!”
Phó Dương lại bị kéo cho lảo đảo một bước, nhìn khuôn mặt trước mặt cách mặt mình quá gần khẽ cau mày, hắn có chút không vui muốn kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gi-con-cua-cau-ay-la-con-cua-toi/1136149/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.