Pháo hoa bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh sáng rực, tiếng pháo trúc nổ vang, hai phòng ngủ cùng một sảnh sáng rực, nến trên bàn thờ chập chờn, hoa quả cúng dính một ít tàn hương, trong phòng thoang thoảng hương khói xám. Màn Thầu bên cạnh lò sưởi ấm áp tỉnh dậy xong lại ngủ tiếp, ngủ dậy không phải mè nheo thì chính là muốn ăn, xong chuyện lại yên lặng nằm trong nôi ngủ. Không ồn ào hay quấy phá, làm người khác yêu thương vô cùng.
Ba người vây quanh lò sưởi chơi đấu địa chủ. Hoàng Thừa mặt đầy mệt mỏi, chơi bài một hồi thật sự rất mệt tâm, bởi vì hai người Liễu Sùng Trình Ương một khi ai làm địa chủ, thì ‘người anh em đồng đội’ của Hoàng Thừa sẽ đứng bên địa chủ. Lúc đầu chỉ là cầm bài tốt thì không lấn át bài địa chủ, cố ý cho địa chủ đi, nhưng dần dần ánh mắt càng ngày càng quá mức, trao đổi ánh mắt các loại móc nối với nhau, chỉ thiếu điều báo luôn bài trên tay ra, bẫy người nông dân là nó không thắng nổi được một lần, đến khi nó làm địa chủ thì khỏi nói nữa.
Mặc dù chỉ chơi năm hào một trận, thua cũng không có bao nhiêu tiền, nhưng hai người ăn gian ăn tiền còn tiện thể ngược chó độc thân, thật rất khó con mẹ nó chịu.
Hoàng Thừa mặt chết lặng nhìn địa chủ Trình Ương cùng với nông dân Liễu Sùng đã phát triển đến độ chụm đầu vào xem bài của nhau, nó rốt cuộc không nhịn được nữa, cố ý nói: “Chơi như vậy không có nghĩa gì, có cần em mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gi-con-cua-cau-ay-la-con-cua-toi/1136131/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.