Edit: Ryal
Cây gậy gỗ ấy dừng lại cách trán Thẩm Lâu khoảng chừng mười centimet.
Hắn duỗi một ngón tay ra chặn nó, khuôn mặt đẹp đẽ đột nhiên lạnh xuống như phủ sương.
Thẩm Lâu tiện thể vung tay, cây gậy gỗ đứt thành từng khúc. Cậu thanh niên đột nhiên bay ra ngoài, va vào bức tranh sơn dầu trên hành lang cái ruỳnh, khung tranh bằng gỗ trắng vỡ vụn.
Cậu chàng đau đớn rên ỉ ôi trên đất, giãy giụa mà không bò dậy nổi.
Ân Lưu Minh cạn lời, lặng lẽ thở dài rồi bước tới đỡ tên thanh niên dậy: "Cậu không sao chứ?".
"Không, không sao ạ... Úi... cái eo tôi...".
Ân Lưu Minh đỡ cậu chàng lên chiếc ghế sô pha bọc nhung đỏ, hắng giọng một cái rồi giải thích: "Đây không phải kẻ địch, mà là...".
Y trầm ngâm một chốc, cố nghĩ danh phận cho Thẩm Lâu: "Yêu thú tôi triệu hồi".
Cậu thanh niên xoa eo, trợn to hai mắt, khiếp sợ hỏi lại: "Yêu thú á?!".
Thẩm Lâu quay đầu nhìn Ân Lưu Minh chằm chằm.
Y bình tĩnh né tránh ánh mắt ấy: "Tôi vừa thành công triệu hồi, chưa quen khống chế anh ta lắm".
Cậu thanh niên ngơ ngác ngó y một hồi, bỗng đứng dậy.
Ngay lúc Ân Lưu Minh tự hỏi cậu chàng định làm gì, tên này đã quỳ xuống: "Sư phụ! Đồ nhi cũng muốn học phép triệu hồi!".
Ân Lưu Minh: "...".
Thẩm Lâu: "...".
Ân Lưu Minh hốt hoảng, mà cậu thanh niên đã bắt đầu tự giới thiệu: "Thưa sư phụ, đồ nhi họ Mễ tên An Bồi, hai mươi sáu tuổi, còn độc thân...".
"Dừng".
Ân Lưu Minh hít một hơi sâu, ngắt lời Mễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ghi-chep-ve-sach-minh-hoa-suu-tam-ac-mong/950775/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.