Edit: Ryal
Những kí ức của nó bắt đầu từ cơn đau khi bị đâm thủng.
Trước đó nó chỉ hành động theo bản năng.
Khi ý thức được mình bị thứ gì đó ghim chặt lên vách thế giới, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu nó là giận dữ và giãy giụa.
Nhưng dù có dùng cách nào thì ngọn giáo ngũ sắc kia vẫn vững vàng như thế, chẳng có lấy một tia dao động.
Trong những phút giây táo bạo nhất, đầu óc nó từng bị bản năng chi phối mà vô số lần tấn công ngọn giáo ngũ sắc kia, nhưng lần nào cũng chỉ như muối bỏ bể, không để lại chút hậu quả nào.
Dần dà nó cũng mệt.
Ngọn giáo kia phong ấn tất thảy của nó, nó chỉ có thể ở lại nơi hỗn độn này, không có ánh sáng, không có âm thanh.
Đó là những thứ nó từng quen, giờ chẳng hiểu vì sao lại khó chịu đựng đến thế.
Nó chưa biết cô đơn là gì mà đã biết đến mùi cô đơn.
Vì thế nó không kìm được, bắt chuyện với đối tượng duy nhất nó có thể giao lưu cùng.
Nó truyền ý nghĩ sang vài lần mà phía bên kia chẳng hề đáp lại. Nếu không cảm nhận được linh hồn bên trong ngọn giáo kia, có lẽ nó còn tưởng đây chỉ là một món vũ khí không mang ý thức.
Ban đầu nó còn nhụt chí, cũng hạ quyết tâm không để ý tới tên kẻ thù đáng ghét kia nữa; nhưng rồi nó lại thấy cô đơn và tiếp tục bắt chuyện.
Dần dần nó cũng quen với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ghi-chep-ve-sach-minh-hoa-suu-tam-ac-mong/2628112/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.