Dương Ly Ngôn cười lạnh, nói: "Có lẽ với em thì anh là giả, nhưng từ góc nhìn của anh, tất cả mọi người ở đây mới là giả".
Ân Lưu Minh cuối cùng cũng mở miệng: "Cho nên?".
Dương Ly Ngôn nhìn "Dương Ly Ngôn" đang bất tỉnh trên giường: "Cho nên thế giới này không cần có hai Dương Ly Ngôn".
Ân Lưu Minh khẽ cau mày, y cảm nhận được sát khí trong câu nói ấy.
Thấy thế, Dương Ly Ngôn hỏi: "Em không tin à?".
Gã đi đến trước gương, gõ gõ vào mặt gương: "Thực ra anh và thế giới bên này không có liên quan gì với nhau. Thứ đồ giả này được sao chép từ bức tranh sơn dầu ở thế giới kia, anh vốn định giết nó nhưng nó lại chạy sang bên thế giới này, lúc anh đuổi theo đến đây để bắt thì bị nó bẫy thôi".
Dương Ly Ngôn đang nói tới "Dương Ly Ngôn" thuận tay trái.
"Dương Ly Ngôn" thuận tay trái hơi cục cựa, dường như sắp tỉnh lại.
Dương Ly Ngôn không hề do dự mà định đập người kia thêm một cú nữa.
Chỉ là nắm đấm còn chưa vung ra đã bị người khác cản lại.
Dương Ly Ngôn ngạc nhiên nhìn cô gái yếu đuối bên cạnh, không thể tin rằng một người nhỏ bé như "Thẩm Nhân Nhân" lại khỏe đến thế.
Ân Lưu Minh dùng lực tách hai Dương Ly Ngôn ra, lạnh nhạt nói: "Anh nói không sai, đúng là có người giả được sao chép từ trong tranh sơn dầu, muốn thay thế Dương Ly Ngôn thực sự... nhưng người giả ấy là anh đúng không?".
Dương Ly Ngôn xoa xoa cổ tay, vẻ mặt ảm đạm: "Nhân Nhân, quan hệ giữa hai ta tốt đến vậy mà em không tin anh à?".
Ân Lưu Minh: "Không tin".
Dương Ly Ngôn: "...".
Gã nhìn chằm chằm Ân Lưu Minh một hồi lâu, đột nhiên xoay người lao về phía tấm gương treo trên tường.
Ân Lưu Minh đưa tay ra chộp lấy gã.
Thế nhưng sau khi bắt được cổ tay của Dương Ly Ngôn, nó lại trở nên trơn tuồn tuột như rắn rồi trượt khỏi bàn tay y.
Dương Ly Ngôn chui vào trong gương, còn quay lại liếc y một cái như đang khiêu khích.
Các đường nét trên khuôn mặt gã bỗng trở nên mờ ảo như một tấm ảnh ngâm trong nước đã lâu, hốc mắt, mũi, môi dần dần mờ đi, cuối cùng trở thành một khuôn mặt nhẵn bóng không có ngũ quan.
Người không mặt!
Ân Lưu Minh giơ tay ra, thanh giáo dài đâm thẳng vào nó.
Người không mặt chui vào trong gương không chút do dự.
"Choang!".
Ngọn giáo dài đâm vào gương khiến chiếc gương vỡ tan tành, rồi cắm chặt vào tường.
Ân Lưu Minh đi đến cạnh tường, thu ngọn giáo dài vào trong sách minh họa, ngồi xổm xuống cầm một mảnh kính vỡ lên.
Thẩm Lâu hạ thấp xuống, duỗi tay chạm vào mảnh kính, thử cảm nhận một chút rồi lắc đâu: "Không có năng lượng siêu nhiên".
Ân Lưu Minh đứng dậy bước tới cạnh giường, nghiêng đầu nhìn Dương Ly Ngôn thuận tay trái một hồi, đột nhiên ra tay, dùng mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn đâm thẳng vào yết hầu của gã!
Dương Ly Ngôn thuận tay trái bị "Dương Ly Ngôn" kia đá thế nào cũng không tỉnh tức khắc lăn sang chỗ khác.
Ân Lưu Minh bình tĩnh ném mảnh kính vỡ sang một bên: "Tỉnh rồi?".
Dương Ly Ngôn thuận tay trái nhìn Ân Lưu Minh có vẻ yếu đuối mỏng manh trước mặt, lại liếc nhìn Thẩm Lâu đang lơ lửng trong không trung, nuốt nước bọt rồi gượng cười: "Nhân Nhân, chúng ta quen biết đã lâu, cần gì phải làm thế?".
Ân Lưu Minh nhẹ giọng đáp: "Người anh quen không phải là tôi".
Dương Ly Ngôn thuận tay trái sững người lại, ho khan hai tiếng, thức thời giơ hai tay lên: "Vậy em muốn thế nào?".
Ân Lưu Minh ngồi trên giường, suy nghĩ một chút mới hỏi: "Anh đến từ thế giới trong gương?".
Dương Ly Ngôn kinh ngạc nói: "Chẳng phải đây mới là thế giới trong gương sao?".
Ân Lưu Minh khẽ nhướng mày.
Dương Ly Ngôn lập tức sửa miệng: "Đúng vậy, anh đến từ thế giới trong gương".
"Đến đây bằng cách nào?".
Dương Ly Ngôn dịch đến mép giường ngồi xuống, thành thật nói: "Anh cũng không biết. Tối hôm qua đột nhiên anh cảm thấy cái gương trong phòng ngủ không đúng lắm nên tới trước gương nhìn thử xem, phát hiện trong gương không phản chiếu hình ảnh của mình, bèn nên vô thức sờ vào mặt gương rồi bị kéo đến nơi này".
"Cụ thể là mấy giờ?".
"Khoảng 8 giờ? Dù sao cũng là lúc mất điện".
Ân Lưu Minh khẽ cau mày: "Trước đó có xảy ra chuyện gì không?".
"Hình như cũng không có chuyện gì". Dương Ly Ngôn cố gắng nhớ lại: "À, nghe những người khác nói lại thì hình như ở hành lang có treo một bức tranh chân dung mới, nhưng mà anh không đi xem".
"Anh không đi làm người mẫu cho Vệ tiên sinh vẽ?".
Dương Ly Ngôn lắc đầu: "Không có, cả ngày hôm qua anh không hề nhìn thấy Vệ tiên sinh".
Ân Lưu Minh chống cằm suy tư.
Dương Ly Ngôn nhân cơ hội này mà dịch mông lại gần y.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đến một mét.
Đúng lúc này, một bàn tay màu lam nhạt túm cổ Dương Ly Ngôn rồi nhấc cả người gã lên.
Thẩm Lâu mỉm cười: "Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có áp sát như thế".
Dương Ly Ngôn cứng đờ, đáp khô khốc: "Xin... Xin lỗi, thói quen của tôi ấy mà".
Lúc này Ân Lưu Minh mới chú ý đến một chi tiết: "Anh đã gặp anh ta rồi à?".
Dương Ly Ngôn thuận tay trái này không hề tỏ ra bất ngờ khi thấy Thẩm Lâu.
"À, chẳng phải người này vẫn luôn đi theo em sao?". Dương Ly Ngôn bị sửa gáy thì ngay ngắn đứng cạnh tường, cẩn thận nhìn về phía Thẩm Lâu đang lơ lửng trên không trung. "Nghe nói là linh hồn của người nhà em? Nhân Nhân, có phải anh trai em không?".
Hai người đều họ Thẩm.
Ân Lưu Minh cảm thấy hứng thú: "Thế giới bên kia của anh cũng có tôi?".
"Đương nhiên rồi".
Ân Lưu Minh khoanh tay suy nghĩ một chút: "Sau khi tới bên này, tại sao anh không lập tức trở về?".
Dương Ly Ngôn cười gượng ngùng: "Anh là người can đảm lại tò mò, nên muốn nhìn xem thế giới trong gương... à, thế giới ngoài gương trông như thế nào".
Cũng có thể là muốn lên kế hoạch tán gái lần hai.
Ân Lưu Minh nhớ lại đánh giá của Lâm Tương Tương về Dương Ly Ngôn, hơi cạn lời.
Dương Ly Ngôn nhìn y như vậy, hiểu lầm ý của y, vội nói: "Nhân Nhân, em đừng giận, giờ anh sẽ về ngay".
Gã nhìn vị trí treo gương lúc đầu.
Nơi đó bây giờ chỉ còn lại một cái lỗ sâu hoắm, dưới đất là những mảnh kính vỡ nát.
Ân Lưu Minh bình tĩnh hỏi: "Anh chỉ về được qua chiếc gương đó thôi à?".
Dương Ly Ngôn cười khan: "Anh cũng không biết".
Ân Lưu Minh suy nghĩ một lát, vẫy tay với Thẩm Lâu.
Thẩm Lâu hóa thành ánh sáng xanh lam nhạt quay về sách minh họa.
Thấy Ân Lưu Minh ra ngoài, Dương Ly Ngôn hơi ngớ người.
Y quay đầu nói: "Đi thôi, đi xem thử những cái gương khác".
Hai người cùng đi vào phòng Viên Kiệt ở ngay bên cạnh.
Viên Kiệt đang nằm trên ghế mát xa nghe nhạc, ngạc nhiên đến mức làm rơi cả tai nghe: "Sao thế?".
Dương Ly Ngôn ho khan một tiếng: "Lão Viên, phòng tắm của tôi bị hỏng rồi, Nhân Nhân muốn mượn dùng phòng tắm của cậu một chút".
Viên Kiệt nhìn Dương Ly Ngôn bằng ánh mắt kì lạ, dò xét qua lại giữa hai người, gãi đầu như chẳng hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Tính cách hắn ta luôn trầm lặng, còn chưa kịp từ chối đã bị Dương Ly Ngôn đẩy ra khỏi phòng.
Viên Kiệt đứng ở cửa mà không nói nên lời: "Ít ra cũng để tôi cầm theo điện thoại đã chứ!".
Dương Ly Ngôn ném điện thoại của Viên Kiệt ra, khi quay lại thì đã thấy Ân Lưu Minh đứng trước gương, chuẩn bị chạm vào mặt gương.
Dương Ly Ngôn giật mình: "Cẩn thận đấy Nhân Nhân, lỡ như em bị đưa đến thế giới của anh thì sao?". Dứt lời, gã lại mỉm cười: "Tất nhiên là em cũng không cần sợ, ở bên kia cũng có anh đây mà".
Ân Lưu Minh rụt tay về, bơ đẹp những lời nói tán tỉnh của gã: "Anh lại đây thử xem".
Dương Ly Ngôn ngoan ngoãn bước tới đặt tay lên mặt gương, rồi quay ra thành khẩn nói: "Nhân Nhân, em yên tâm, dù có về lại thế giới bên kia thì anh cũng sẽ không quên em đâu".
Ân Lưu Minh khoanh tay nhìn gã.
Chiếc gương không có bất kì phản ứng nào.
Thẩm Lâu lơ lửng phía sau Ân Lưu Minh, nở một nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.
Dương Ly Ngôn xấu hổ rút tay về: "Anh thực sự đến từ trong gương mà".
Ân Lưu Minh nhíu mày.
Y không nghi ngờ những gì Dương Ly Ngôn nói.
Nhưng chẳng lẽ chỉ có chiếc gương trong phòng Dương Ly Ngôn mới có thể đi qua đi lại giữa hai thế giới?
Nếu phải tìm ra điểm đặc biệt của nó, thì chính là Dương Ly Ngôn ở thế giới này đã bị phong ấn trong bức tranh.
Ân Lưu Minh gõ gõ khuỷu tay, sau đó đứng dậy.
Dương Ly Ngôn ngẩn người.
Ân Lưu Minh không để ý đến gã, rời khỏi căn phòng này.
Dương Ly Ngôn cũng ngơ ngác đi ra ngoài.
Viên Kiệt nhìn xung quanh, tay vẫn còn cầm tai nghe, hơi ngạc nhiên... Thẩm Nhân Nhân tắm và thay quần áo nhanh thế à?
Ân Lưu Minh đứng trong hành lang, xung quanh là ánh đèn sáng choang, không hề có tiếng bước chân dồn dập chồng chéo lên nhau.
Y nhìn vào trong gương, những bức tranh sơn dầu cũng hoàn toàn bình thường.
Giọng Thẩm Lâu vang lên bên tai: "Em đang nghĩ gì vậy?".
Ân Lưu Minh gõ nhẹ vào bức tranh sơn dầu, trầm giọng nói: "Tôi đang nghĩ xem rốt cuộc vấn đề nằm ở thời gian hay địa điểm".
"Thời gian?".
"Dương Ly Ngôn vào lúc mất điện". Ân Lưu Minh ngước mắt: "Cùng lúc đó, người không mặt xuất hiện".
Nhưng bây giờ không mất điện nữa.
Thẩm Lâu im lặng không đáp.
Ân Lưu Minh cũng không cần hắn đưa ra lời khuyên mà chỉ đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình: "Dù Dương Ly Ngôn đã sửa lời nhưng thực ra anh ta vẫn cho rằng nơi này mới là thế giới trong gương... Vừa rồi lúc anh ta ngất đi tôi đã thử kiểm chứng, anh ta không phải vật phẩm trong sách minh họa".
Điều đó chứng tỏ rằng Dương Ly Ngôn thuận tay trái chỉ là NPC, chẳng khác gì Dương Ly Ngôn thật.
"Có lẽ giấc mơ này không chỉ có một bản đồ [1]". Ân Lưu Minh tới lối vào cầu thang, vừa dựa vào lan can được trang trí tinh xảo vừa nhìn bức tranh sơn dầu không mặt khổng lồ treo giữa đại sảnh phía dưới: "Dương Ly Ngôn của thế giới chúng ta đã bị phong ấn, cho nên con đường thông giữa hai thế giới trong phòng Dương Ly Ngôn được mở ra".
[1] Có thể hiểu tương tự các map nhỏ trong game.
Thẩm Lâu nói: "Nếu muốn mở lại con đường đó lần nữa, cần có một NPC khác bị phong ấn".
Nhưng hôm nay Vệ Thiệu Nạp không gọi bất kì ai đến vẽ tranh.
Ân Lưu Minh cảm thấy vẫn còn điều gì đó mình chưa chạm tới nhưng bây giờ lại không nghĩ ra, cuối cùng chỉ có thể tạm thời từ bỏ: "Ngày mai lại nghĩ tiếp".
Khi quay trở lại phòng ngủ, Ân Lưu Minh bị Lâm Tương Tương cằn nhằn mất một hồi, phải bảo đảm mình không bị Dương Ly Ngôn lừa gạt được thả đi.
Hôm sau, Ân Lưu Minh ôm Hạt Dẻ ra vườn ăn sáng như mọi ngày.
Dương Ly Ngôn đang nói chuyện với một phu nhân nho nhã khác, thấy Ân Lưu Minh đi tới thì ngượng nghịu quay đầu.
Phu nhân kia thấy vậy thì mỉm cười: "Lại là nợ tình của cậu đó ư?".
Dương Ly Ngôn tươi cười: "Chị Đường cứ đùa".
Phu nhân ấy khẽ cười, ngón tay lướt qua mu bàn tay Dương Ly Ngôn, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở: "Nghe nói bất cứ cô gái nào đã ở cạnh cậu Dương đều mãi lưu luyến không quên".
Dương Ly Ngôn nhìn về phía Ân Lưu Minh, chỉ sợ y sẽ tiết lộ thân phận của gã, đáp bừa: "Vâng".
"Tối nay cậu Dương có rảnh không?".
"À, có...".
Phu nhân xinh đẹp kia không cười nổi nữa, nói thêm vài câu qua loa rồi bất mãn hừ một tiếng, nhìn Ân Lưu Minh với vẻ ghen ghét, mặc kệ Dương Ly Ngôn mà quay gót bỏ đi.
Tất cả những chuyện này, Ân Lưu Minh không hề hay biết.
Y vừa vuốt lông mèo vừa nhìn bàn ăn bên cạnh.
Lâm Tương Tương buông dao nĩa, lấy khăn lau miệng: "Nhân Nhân, em đang nhìn gì vậy?".
Ân Lưu Minh thấp giọng nói nhỏ: "Hôm nay hình như thiếu một người?".
Lâm Tương Tương nhìn xung quanh, nghi hoặc: "Hình như thế... Không thấy Hứa Thu Dung đâu".
"Chị Tương Tương quen ạ?".
"Hợp tác với nhau vài lần thôi". Lâm Tương Tương nói: "Hứa Thu Dung là con nhà giàu, làm người mẫu chỉ là sở thích thôi, chắc đợt này nhận lời mời của Vệ tiên sinh cũng để đi chơi ấy mà".
Ân Lưu Minh trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ bị người không mặt bắt đi rồi?".
Bàn tay đang cầm ly sữa của Lâm Tương Tương run lên, cô hơi trừng mắt nhìn Ân Lưu Minh: "Em đừng dọa chị!".
Nói thì nói thế, nhưng Lâm Tương Tương vẫn lo.
Cô đặt ly sữa xuống, bước sang bàn bên cạnh, nở nụ cười thương mại rồi bắt chuyện: "Này chị Đường, sao cô Hứa lại không xuống ăn sáng thế, không khỏe à?".
Chị Đường vuốt ve những móng tay sơn màu đầy tinh xảo, không trả lời, một lúc sau mới giả bộ như vừa phát hiện ra: "Ồ, đây chẳng phải Tiểu Lâm sao? Còn cô gái đằng sau...".
Cô ả nhìn con mèo trong tay Ân Lưu Minh với ánh mắt đầy xoi mói, giọng cũng đỏng đảnh như căm ghét: "Tôi ghét nhất là mèo, vì mèo sẽ cào hỏng váy tôi".
Đừng nói Ân Lưu Minh, lần này ngay cả Lâm Tương Tương cũng cảm nhận được ác ý của chị Đường đối với y. Cô cau mày: "Chị Đường...".
Lúc này chị Đường mới hừ một tiếng: "Từ sáng tôi đã không gặp Tiểu Hứa, cũng chẳng biết cô ta đi đâu rồi".
Lâm Tương Tương hỏi: "Sao người ta mất tích mà chị không nói gì?".
"Thế nào gọi là không nói gì? Với lại, một người trưởng thành sống sờ sờ như thế mà còn bắt tôi chăm sóc?". Chị Đường cười lạnh một tiếng: "Chắc là cô ta đã bí mật đi làm người mẫu cho Vệ tiên sinh rồi, nếu không thì sao tranh chân dung của cô ta lại được treo ở cầu thang?".
Ân Lưu Minh và Lâm Tương Tương giật mình.
Bức tranh chân dung của Hứa Thu Dung treo ở cầu thang?
Nhưng ngày hôm qua Vệ Thiệu Nạp không gọi ai đến làm người mẫu, chính hắn cũng nói là hôm nay sẽ không gọi ai tới để vẽ bất kì bức tranh nào!
Ân Lưu Minh đi đến cầu thang, quả thực có thể thấy được bức tranh chân dung không mặt đã thay bằng bức tranh chân dung của Hứa Thu Dung.
Lâm Tương Tương sợ hãi víu tay áo: "Chẳng lẽ Hứa Thu Dung thực sự bí mật đi làm người mẫu cho Vệ Thiệu Nạp?".
Ân Lưu Minh lắc đầu.
Nếu là ở hiện thực thì cũng có khả năng ấy, nhưng nơi này là giấc mơ sinh ra từ việc y khiêu chiến chủ nhân của nó để lên bảng xếp hạng, Vệ Thiệu Nạp nói không gọi người đến vẽ tranh nghĩa là hắn không gọi thật.
Huống chi hôm qua lúc họ đến tìm Vệ Thiệu Nạp thì Hứa Thu Dung đang cùng người khác đi thăm quan biệt uyển, hoàn toàn không giống kiểu sẽ bí mật tới làm người mẫu.
Lâm Tương Tương hơi lo: "Chị còn tưởng chỉ cần không làm người mẫu cho Vệ Thiệu Nạp thì sẽ không sao, nhưng hóa ra cũng không phải thế...!".
Ân Lưu Minh tới gần bức tranh chân dung của Hứa Thu Dung quan sát một chốc, sau đó hơi nhíu mày.
Y đã giơ Hạt Dẻ lên nhìn tất cả mọi người để ghi nhớ đặc điểm của họ từ ngày đầu tiên.
Nơi khóe môi Hứa Thu Dung có một nốt ruồi mỹ nhân.
Nhưng Ân Lưu Minh nhớ nó nằm ở phía môi dưới bên phải.
Trên bức tranh sơn dầu, nốt ruồi ấy nằm ở phía dưới bên trái.
Nói chung tranh sơn dầu không phải là hình ảnh phản chiếu trong gương, nên chân dung người mẫu vẽ ra sẽ không có tình huống bị ngược.
Ân Lưu Minh dần dần nheo mắt lại.
Y mơ hồ nhớ được tiếng hét tối qua hình như là giọng nữ.
Ngày hôm qua Hứa Thu Dung ở thế giới này không đi làm người mẫu.
Nhưng Hứa Thu Dung ở thế giới khác thì không chắc.
Nếu như suy đoán ngược về mọi chuyện xảy ra trên người Dương Ly Ngôn ở thế giới trong gương...
Hứa Thu Dung của thế giới kia chấp nhận lời mời của Vệ Thiệu Nạp, tới làm người mẫu cho Vệ Thiệu Nạp để vẽ bức chân dung còn đang dang dở, cuối cùng bị phong ấn trong tranh sơn dầu; sau khi Hứa Thu Dung ở thế giới kia bị phong ấn thì lúc 8 giờ con đường trong gương ở phòng Hứa Thu Dung được mở ra; mà Hứa Thu Dung cũng giống Dương Ly Ngôn, vô tình chạm phải gương rồi bị hút vào thế giới bên kia.
Ân Lưu Minh ngẩng lên nhìn bức tranh sơn dầu vẽ chân dung Hứa Thu Dung, ý nghĩ vừa nảy ra lại có vài điểm đáng ngờ...
... Vậy là quả nhiên tranh sơn dầu cùng xuất hiện ở cả hai thế giới?
Vào 8 giờ tối hôm đó, Ân Lưu Minh đứng trước cửa phòng Hứa Thu Dung.
Dương Ly Ngôn ăn mặc như một con khổng tước xòe đuôi, chỉnh lại nơ cổ cho ngay ngắn, còn không quên thành khẩn nói với y: "Nhân Nhân, đây là em nhờ anh diễn nên anh mới miễn cưỡng làm vậy, em đừng hiểu lầm anh đó".
"Bớt dài dòng".
Ân Lưu Minh không có một tí hảo cảm nào với gã: "Sắp 8 giờ rồi".
Dương Ly Ngôn ngậm miệng lại, gõ cửa.
Ân Lưu Minh đứng nơi góc khuất, không để cho chị Đường nhìn thấy mình, tránh việc mang đến rắc rối không cần thiết.
Bốn năm phút sau Dương Ly Ngôn mới ra ngoài, nhỏ giọng gọi: "Nhân Nhân, lại đây".
Ân Lưu Minh bước vào, thấy chị Đường đang hôn mê trên ghế sô pha.
Hai người cùng nhau vào phòng Hứa Thu Dung.
Dương Ly Ngôn lau mồ hôi trên trán: "Thế... anh về đây? Nhân Nhân, anh sẽ nhớ em...".
"Thử xem có hiệu quả hay không đã". Ân Lưu Minh cắt ngang lời gã.
Dương Ly Ngôn dừng lại một chút rồi chạm vào tấm gương trong phòng Hứa Thu Dung.
Chiếc gương không hề có phản ứng.
Ân Lưu Minh liếc nhìn thời gian: "Chờ một chút".
Đến 8 giờ, chẳng biết tiếng hét của ai lại vang lên giữa màn đêm.
Ân Lưu Minh bình tĩnh làm lơ tiếng hét ấy, nhìn vào gương.
Hình như tấm gương có sáng lên thêm một chút.
Dương Ly Ngôn tiến tới một bước, mặt gương như mặt nước bị ném đá vào, sóng gợn lăn tăn.
Gã lưu luyến nhìn Ân Lưu Minh, ánh mắt nặng tình: "Nhân Nhân, dù có về bên kia thì anh cũng vẫn sẽ nhớ...".
Gã còn chưa nói xong đã bị Thẩm Lâu xuất hiện xách cổ lên, hắn mỉm cười: "Lề mề quá đấy".
Dương Ly Ngôn lập tức im miệng, cố gắng thoát khỏi Thẩm Lâu, ho khan một tiếng: "Anh đi đây... Nếu có hứng thú Nhân Nhân tới thế giới bên kia của anh cũng được".
Ân Lưu Minh mỉm cười: "Được thôi".
"Tất nhiên là nếu em không tới anh vẫn...".
Dương Ly Ngôn sững người, sửng sốt chớp mắt.
Ân Lưu Minh bước đến, trong gương, khuôn mặt trang điểm tinh tế của "Thẩm Nhân Nhân" cũng đang nhìn y.
Chẳng biết do ảo giác hay sao mà y cảm thấy vẻ mặt của "Thẩm Nhân Nhân" trong gương có chút thay đổi.
Còn Dương Ly Ngôn, giống như gã đã nói từ trước... trong gương không có ảnh phản chiếu của gã.
Dương Ly Ngôn đưa tay chạm vào gương, chiếc gương hơi sáng lên, mặt gương gợn sóng như xoáy nước.
Dương Ly Ngôn ngơ ngẩn: "Nhân Nhân, em thực sự muốn sang bên kia ư?".
Ân Lưu Minh thẳng thừng đá gã vào gương, dùng hành động chứng minh lời nói.
Dương Ly Ngôn hét lên rồi bị kéo vào.
Ân Lưu Minh nhìn chiếc gương vẫn đang sáng rực, chậm rãi tiến lên một bước.
Thẩm Lâu cau mày: "Em muốn sang đó? Cẩn thận có bẫy".
Ân Lưu Minh đáp: "Tôi khá tò mò về thế giới trong gương".
Dứt lời, y duỗi tay chạm vào mặt gương mà chẳng hề do dự.
Thẩm Lâu bất lực thở dài, biến thành luồng ánh sáng bay về bên hông Ân Lưu Minh ngay trước khi y bị hút vào trong gương.
Ánh sáng tan đi, Ân Lưu Minh mở mắt, phát hiện mình đang đứng trong phòng ngủ của Dương Ly Ngôn.
Chỉ là tất cả mọi đồ vật trong phòng đều được trang trí đối xứng với căn phòng ở thế giới kia, có cảm giác hệt như đã đi vào thế giới trong gương vậy.
Dương Ly Ngôn đang ngồi trên giường: "Nhân Nhân can đảm thật đấy".
Ân Lưu Minh nhìn xung quanh, hơi nhíu mày: "Căn phòng này không giống căn phòng của Hứa Thu Dung".
"Không giống chứ". Dương Ly ngôn nói: "Đây là phòng ngủ của anh".
Ân Lưu Minh nhướng mày.
Y dùng gương trong phòng Hứa Thu Dung để tới đây, sao lại đến phòng của Dương Ly Ngôn?
Chẳng lẽ là vì chiếc gương ấy do Dương Ly Ngôn kích hoạt?
Khi cả hai còn đang không hiểu ra sao, cánh cửa đột nhiên bật mở.
Một Dương Ly Ngôn khác xuất hiện, tựa vào cửa mà thở hồng hộc, trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi.
"Dương Ly Ngôn" không ngờ còn có hai người khác ở trong phòng mình, sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là gã không bỏ chạy mà xông thẳng vào phòng, lao về phía Dương Ly Ngôn thuận tay trái.
Dương Ly Ngôn thuận tay trái vô thức tránh đi.
"Dương Ly Ngôn" chuẩn xác đâm vào tường... Không, nói đúng ra là đâm vào bức tranh sơn dầu.
Tranh sơn dầu như cái máy hút bụi, hút "Dương Ly Ngôn" vào rồi lắc lư một lát, cuối cùng lại quay về tĩnh lặng như lúc đầu.
Dương Ly Ngôn thuận tay trái đỡ trán ngồi dậy, ngẩn người một lúc lâu, lập tức nhảy xuống mở ngăn kéo lấy ra một cuộn băng dính.
Gã cẩn thận dán kín bức tranh sơn dầu lại rồi mới thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng được yên tâm".
Thẩm Lâu lại bay ra lần nữa, chạm tay vào những lớp băng dính đó, cảm nhận một lát rồi buông ra, nhướng mày: "Thú vị thật".
"Đương nhiên, cái này là do anh bày cho tôi mà".
Dương Ly Ngôn hơi dừng lại một chút: "Đúng hơn là một "anh" khác cho tôi".
Ân Lưu Minh bình tĩnh hỏi: "Anh gặp anh ta rồi?".
Ban nãy Dương Ly Ngôn thấy Thẩm Lâu bay ra nhưng cũng không hề ngạc nhiên, như thể đã từng gặp hắn [2].
[2] Ở phía trên cũng có một phân đoạn với câu hỏi tương tự. Có lẽ là bug của tác giả.
Dương Ly Ngôn nói: "Anh chỉ là một người bình thường, không có ai dạy thì sao biết được mấy thứ này? Đương nhiên là em của thế giới này đã dạy anh".
Ân Lưu Minh nheo mắt.
Dương Ly Ngôn hỏi: "Sao nào? Em có muốn gặp em ở thế giới này không?".
Ân Lưu Minh ngẩng đầu nhìn Thẩm Lâu.
Thẩm Lâu sờ cằm, thích thú nói: "Gặp chứ, sao lại không gặp?".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]