Edit: Ryal
Ánh mắt Ân Lưu Minh hơi trầm xuống.
Chẳng trách giấc mơ này lại mang tên "Bệnh viện trắng luân hồi".
Chắc chắn đây là từ ấn tượng của Trì Tịch với "Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi" mà ra – khi họ vượt giấc mơ ấy, nếu nhiệm vụ khi lên lớp không được hoàn thành thì thời gian của một ngày sẽ bị tua lại.
Nhưng so với Sở Đông, một trong số những kẻ tạo ra giấc mơ ấy, rõ ràng chủ nhiệm Tạ có năng lực kiểm soát cao hơn nhiều. Bởi cô có thể tua lại toàn bộ giấc mơ bất cứ lúc nào.
Giọng nói hoảng hốt của Triệu Tú Tú bỗng vang lên: "Anh sao thế, Kha Học Gia?".
Ân Lưu Minh quay đầu, phát hiện Kha Học Gia đang vỗ vai Thạch Khải Viễn đầy hứng khởi: "Tôi nói chứ, người anh em! Anh rèn luyện thế nào mà có vóc người to con thế, dạy tôi với được không?".
Đôi mày rậm của Thạch Khải Viễn xoắn lại vào nhau, gã nhấc nắm đấm lên, lửa giận sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào, dường như sẽ thụi một cú vào mặt Kha Học Gia ngay lập tức.
Nhiếp Quân và Phùng Phong đều nhìn cảnh tượng ấy với vẻ khiếp sợ.
Ân Lưu Minh thậm chí còn biết họ đang nghĩ gì: Kha Học Gia trông như con gà ốm mà dám khiêu khích Thạch Khải Viễn! Chẳng lẽ cậu ta có vũ khí bí mật gì?
Nắm đấm của Thạch Khải Viễn mạnh mẽ vung lên!
Bộp!
Nó được vững vàng đón lấy.
Một tay Ân Lưu Minh đỡ tay Thạch Khải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ghi-chep-ve-sach-minh-hoa-suu-tam-ac-mong/2628017/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.