Chương trước
Chương sau
Edit: Ryal

Ân Lưu Minh hỏi: "Thế anh không có cách nào à?".

Thẩm Lâu hơi khựng lại: "Thì cũng có... Nhưng chắc em không chấp nhận được cách làm này".

"Gì cơ?".

"Ta sẽ xâm nhập đại não của cô gái này, đi xuyên qua linh hồn cô ta mà tìm tới giấc mơ, rồi lại đi ngược về trò chơi Ác Mộng". Thẩm Lâu hơi cao giọng. "Đương nhiên, bị ý thức của người khác thẩm thấu, nhận thức của cô ta có thể nảy sinh những rối loạn nhất định".

Ân Lưu Minh cau mày: "Hay bỏ đi".

"Em không cần lo quá đâu, dù cô ta có thực sự trở thành kẻ tạo giấc mơ thì giấc mơ được tạo ra bởi nỗi đau mất người thân cũng là cấp thấp nhất, chẳng bao lâu sẽ bị phá vỡ".

Ân Lưu Minh gật đầu.

"So ra thì em nên nghĩ xem phải đối phó với công đoàn kia thế nào". Thẩm Lâu nói. "Đề nghị của ta là em nên nhanh chóng có mặt trênn bảng xếp hạng, khi ấy ít nhất chúng cũng chẳng dám ám sát em trong mơ".

"Tại sao?".

"Người chơi trên bảng xếp hạng được nhận cơ chế bảo vệ đặc thù". Thẩm Lâu giải thích. "Dù sao đó cũng là những thành phần tinh anh mà trò chơi Ác Mộng dùng để phá ải, sao nó cam lòng để họ chịu tổn tại? Cụ thể những gì liên quan thì ta cũng không rõ. Dù là kẻ đứng đầu muốn mưu sát người chơi thứ một trăm thì cũng phải chuẩn bị tâm lí đồng quy vu tận".

Ân Lưu Minh trầm ngâm, gật đầu.

Giọng Thẩm Lâu xen đôi phần khoe khoang: "Em nên cảm ơn ta vì đã giành thưởng của hệ thống giúp em đi... Giờ em quay về phá một giấc mơ cấp thấp nhất, đơn giản nhất cho mau rồi lấy thưởng phá ải của giấc mơ ba sao là được".

Nghe Ân Lưu Minh nói y định nhanh chóng kiếm điểm để được lên bảng xếp hạng, cả Tư Thành, Hàn Triệt, Liên Vũ và Mễ An Bồi đều cùng nghĩ cách.

Hàn Triệt rất tán thành ý tưởng ấy: "Lên bảng xếp hạng càng sớm thì càng an toàn".

Người chơi trên bảng xếp hạng có nhiệm vụ riêng, đạo cụ riêng, sống thoải mái hơn những người chơi bình thường nhiều.

Thêm vào trí thông minh và khả năng chiến đấu của Ân Lưu Minh, thì hoàn toàn không thua kém đa phần người chơi trên bảng xếp hạng.

Liên Vũ nói với vẻ ngưỡng mộ: "Ầy, hồi trước tôi cũng định thế, nhưng chẳng hiểu sao được Hàn Triệt dẫn đi rồi mà vẫn không lên nổi...".

Muốn lên bảng xếp hạng thì tất nhiên là phải phá ải, nhưng tiêu chuẩn xét thưởng phá ải của trò chơi Ác Mộng rất hà khắc. Cậu lập đội chung với Hàn Triệt, dù Hàn Triệt có giúp cậu thì cuối cùng phần thưởng cũng thuộc về gã.

Tư Thành mở danh sách giấc mơ của hệ thống, chăm chú sàng lọc cửa ải thích hợp cho Ân Lưu Minh: "Nếu anh có phần thưởng đó thì đơn giản nhất là giấc mơ dành cho người mới".

Mễ An Bồi ngạc nhiên hỏi: "Nghĩa là đi hướng dẫn cho người mới ư? Chẳng phải chăm nom họ phiền phức lắm sao?".

Ân Lưu Minh nhớ lại giấc mơ khi mình mới tham gia trò chơi Ác Mộng.

Những người đảm nhận việc chỉ đạo cho y chính là Đinh Bồi An và Ninh Viện Viện. Đinh Bồi An là thứ nói như rồng leo mà làm như mèo mửa, ngược lại, cả năng lực phán đoán lẫn hành động của Ninh Viện Viện đều không tồi.

Khi ấy Đinh Bồi An tự xưng là đã vượt giấc mơ ba sao – trong mắt Ân Lưu Minh hiện giờ, chín mươi chín phần trăm gã chỉ nói dối để bịp người chơi mới.

"Không cần chăm nom đâu, chỉ cần phổ biến vài thường thức cho họ là được". Tư Thành nói. "Tôi và anh tôi từng làm rồi, anh ấy còn chọn một giấc mơ có tỉ lệ qua cửa 100% và chưa ai chết, muốn phá ải cho thoải mái".

Nói tới đây, sắc mặt Tư Thành hơi ảm đạm – có lẽ hắn đang nhớ lại cảnh Tư Hòa lải nhải với mình một cách "cẩn thận, bảo thủ".

Ân Lưu Minh gật đầu: "Vậy thì cứ thử xem".

Đúng lúc y đã đồng ý với Diệp Thanh Thanh chuyện đưa cô nàng theo, giấc mơ cho người mới cũng thích hợp để cô nàng luyện tập.

Tư Thành xoay máy tính bảng trong tay lại: "Tôi vừa tìm rồi, cũng là một giấc mơ cho người mới có 0% tỉ lệ tử vong và 100% tỉ lệ qua ải".

Ân Lưu Minh liếc nhìn, giấc mơ này có tên "Bệnh viện trắng luân hồi".

Y hơi trầm ngâm chốc lát, gật đầu: "Chọn cái này đi".

Tư Thành đặt máy tính bảng xuống: "Chừng nào anh đi nhớ nói lại một tiếng, tôi cũng muốn theo cùng".

Mễ An Bồi cướp lời: "Tôi đi nữa".

Liên Vũ nhìn hai phía, chần chừ: "Hay là tôi...".

Ân Lưu Minh dở khóc dở cười: "Mấy cậu đi làm gì? Tôi đi lấy thưởng thôi, còn các cậu thì chẳng phải lãng phí thời gian hay sao?".

Liên Vũ mỉm cười: "Cũng đúng, vậy thì tôi ở lại".

Tư Thành im lặng một chốc rồi nói: "Tôi muốn nói chuyện với... anh tôi, thời gian trong mơ sẽ dài hơn đôi chút".

Mễ An Bồi thì đáp: "Tôi đã nói rồi, tôi vào trò chơi Ác Mộng nhưng không có bất kì điều ước nào cả. Tôi chỉ muốn được đi chơi khắp nơi... với lại tôi chưa thử hướng dẫn người mới bao giờ mà!".

Ân Lưu Minh nhìn hai người, thở dài: "Thôi được".

Y hơi dừng một chút, lại nói: "Nhưng đừng khinh suất... Tuy giấc mơ cho người chơi mới rất đơn giản, nhưng có tôi thì có thể nó sẽ khá kì lạ".

Y đặt chân vào trò chơi Ác Mộng mà gặp phải ba giấc mơ sống chết đan xen liên tiếp, tuy lần này là giấc mơ tự chọn, nhưng cũng khó nói liệu có trúng độc đắc hay không.

Trước bệnh viện rộng lớn vắng như chùa bà đanh, chẳng có lấy một bệnh nhân hay người nhà bệnh nhân qua lại.

Rõ ràng nó vừa được xây xong, mọi thiết bị đều là đời mới, nhưng lại vắng tanh vắng ngắt.

Tiếng còi chói tai vọng lại phía xa, một chiếc xe cứu thương nhanh chóng đi vào từ cửa lớn.

Xe dừng, năm người mặc quần áo khác nhau bước xuống, nhìn xung quanh với vẻ mặt bất an rõ rệt.

Một cô gái nơm nớp hỏi: "Đây chính là giấc mơ của trò chơi Ác Mộng ư?".

Mấy người còn lại nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ phòng bị và thăm dò, chẳng biết có nên giao thiệp hay không.

Chiếc xe cứu thương thứ hai nhanh chóng đi vào, đỗ cạnh chiếc vừa rồi.

Năm người chơi mới sững sờ, nhường đường trong vô thức.

Có năm người khác bước xuống. Đó đều là những thanh niên trẻ tuổi, thậm chí còn có một cô bé trông như chỉ mới học cấp hai; một cậu trai khác nhìn như cấp ba nhưng sắc mặt rất tăm tối; một người cúi đầu với biểu cảm lạnh tanh; một người cười thật tươi với vẻ tự nhiên như đã thân quen từ lâu lắm.

Kẻ bắt mắt nhất vẫn là thanh niên ở chính giữa, chừng hơn hai mươi tuổi, gương mặt điển trai, chỉ đứng đó cũng đủ để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Họ nhìn xung quanh, thanh niên đứng giữa cất lời: "Mọi người chính là những người chơi mới lần này ư?".

Năm người chơi mới ngẩn ra, một trong số đó dè dặt hỏi: "Các cậu là?".

"Chúng tôi chịu trách nhiệm hướng dẫn mọi người". Thanh niên đứng giữa mỉm cười. "Bao gồm phổ cập vài thường thức và hầu hết mọi quy tắc trong trò chơi Ác Mộng, giúp mọi người làm quen với cách vượt ải... và đương nhiên, lần này chúng tôi cũng sẽ cùng vượt ải với mọi người".

Năm người kia nhìn nhau, phần lớn đều mang nét vui mừng: Trò chơi Ác Mộng quả là có nhân tính, còn sắp xếp người hướng dẫn nữa!

Hai cô gái nhìn ba thanh niên đẹp trai phía đối diện, thậm chí còn tỏ vẻ hơi mong đợi.

Chỉ có một người chơi mới cười khẩy: "Hướng dẫn cái khỉ gì, chắc không phải định hại bọn tao đâu chứ?".

Nụ cười của thanh niên đứng giữa tắt ngấm, y lạnh nhạt liếc nhìn gã.

Người mới này là một tên đàn ông vạm vỡ thô kệch, vóc dáng đô con dữ tợn, tóc húi cua, giọng điệu xen lẫn vẻ kiêu căng khó thuần.

Gã trừng mắt với nhóm Ân Lưu Minh, nói với vẻ đầy quái gở: "Ông đếch tin chúng mày!", rồi cất bước sang chỗ y.

Người vừa cất tiếng định ngăn gã lại trong vô thức, bị người bên cạnh níu lại một cái thì đành im lặng.

Gã đô con tóc húi cua đứng trước mặt Ân Lưu Minh, nhìn đôi tay có vẻ không cường tráng lắm của y một lượt, bật cười: "Cái loại thư sinh gầy nhẳng như mày ấy hả? Ông đấm một phát bay mười thằng!".

Dứt lời, gã thực sự vung tay lên!

Một cô gái vô thức gào to.

Một cô gái khác nhanh chóng đưa mắt sang nhìn đồng đội của Ân Lưu Minh – không một ai giật mình hay lo lắng, mà còn bày ra vẻ mặt như đang xem kịch.

Cú đấm của gã tóc húi cua sắp chạm trúng mặt Ân Lưu Minh, gã dường như đã thấy được cái vẻ y ngã xuống đất khóc ròng với sống mũi gãy nát, ánh mắt dữ tợn, nở nụ cười đầy máu tanh.

Nhưng một giây sau, nụ cười ấy đọng lại trên khuôn mặt.

Bởi một bàn tay trắng nõn đã đỡ lấy nắm đấm của gã thật vững vàng.

Những ngón tay thon dài và sạch sẽ bọc lấy nắm đấm, dường như hơi dùng sức là chúng sẽ gãy vụn – nhưng gã đã tung một đấm thật mạnh mà lại bị bàn tay ấy nhẹ nhàng ngăn cản, chẳng khác nào đấm phải bịch bông, hoàn toàn bất lực.

Gã đô con hơi biến sắc.

Gã chưa kịp phản ứng, cổ tay bỗng thấy đau tới xót ruột!

Sau đó trời đất quay cuồng, gã đô con không thể chống cự nổi mà bị hất tung lên rồi ngã xuống đất!

Gã há mồm muốn chửi, nhưng ánh mắt chợt khựng lại – một cây giáo sắc lẹm đang kề ngay cổ họng, như thể ngay giây tiếp theo sẽ cứa thẳng vào yết hầu.

Trông nó ấu trĩ như món đồ chơi bằng nhựa, nhưng phần mũi sắc nhọn lại lóe lên tia phản chiếu báo hiệu cái chết.

Ân Lưu Minh dùng một tay túm lấy tay gã, một tay khác cầm chuôi giáo, nheo mắt cười: "Thực ra tôi không phải người thích dùng bạo lực".

Những người mới ngẩn ra, không dám hó hé câu nào.

Ân Lưu Minh buông tay gã đô con, lùi về sau một bước.

Gã chật vật đứng lên, trừng y một cái rồi cẩn thận lùi lại vài bước, cân nhắc xem có nên bỏ chạy hay không.

Vũ khí trong tay Ân Lưu Minh biến mất, y khẽ nói: "Tôi không biết trước khi vào trò chơi Ác Mộng thì anh xử sự ra sao, nhưng thứ cần được thử thách ở đây là trí tuệ chứ không phải bạo lực".

Gã đô con nghiến răng, chẳng nói gì.

"Và một điều khác nữa rất quan trọng: Không nên tấn công hoặc làm tổn thương người chơi khác". Ân Lưu Minh nói. "Trò chơi Ác Mộng dành ra cơ chế trừng phạt rất hoàn hảo với những đối tượng này, thậm chí kể cả khi giết người do sơ suất thì họ cũng sẽ bị đưa tới giấc mơ trừng phạt... Độ khó thì gấp mấy lần giấc mơ bình thường, dù là người chơi lão làng có thâm niên thì cũng có thể chết".

Những người mới nhìn nhau.

Một cô gái to gan hỏi: "Người chơi lão làng cũng không được tấn công người chơi mới ư?".

"Phải".

Những người chơi mới thở phào.

Ít nhất họ được đảm bảo an toàn với những người chơi đã có kinh nghiệm này.

Cô gái vừa lên tiếng dè dặt hỏi: "Thế, anh... đẹp trai này, nên xưng hô thế nào ạ?".

"Ân Lưu Minh". Ân Lưu Minh chỉ sang những người bên cạnh. "Tư Thành, Mễ An Bồi, Tư Hòa".

Cuối cùng y chỉ vào cô bé trông như học sinh cấp hai: "Diệp Thanh Thanh, cũng là người mới".

Những người mới cũng tự giới thiệu:

"Tôi là Nhiếp Quân".

"Triệu Tú Tú".

"Tôi tên Phùng Phong".

"Kha Học Gia [1]".

[1] Đồng âm với "nhà khoa học".

Ai cũng quay sang nhìn.

Cậu thanh niên kia đã quen với những ánh mắt tương tự, bèn cười khổ gãi đầu: "Sở thích tồi tệ của phụ huynh tôi ấy mà".

Ân Lưu Minh liếc nhìn gã đô con – người duy nhất im lặng.

Dưới đáy mắt gã vẫn còn vẻ tàn nhẫn, nhưng đâm sợ vì những gì y vừa thể hiện nên nói đầy miễn cưỡng: "Thạch Khải Viễn".

Ân Lưu Minh gật đầu: "Giới thiệu xong cả rồi, vậy chúng ta chuẩn bị nhận nhiệm vụ thôi".

Y nhấc đôi chân dài đi vào bệnh viện.

Những người mới chẳng hiểu gì nhưng cũng bước vào theo.

Bên trong bệnh viện cũng vắng ngắt, chỉ có những y tá mặc áo blouse trắng đi qua đi lại chứ không hề thấy bệnh nhân.

Họ vừa vào phòng chẩn đoán đã thấy một người đeo khẩu trang có vẻ là y tá bước tới: "Mấy người chính là nhóm bệnh nhân mới đúng không? Đi lấy số đi đã, phòng bệnh đã được sắp xếp rồi".

Gã đô con chửi một câu: "Con mẹ mày, ông đếch bị bệnh!".

Ân Lưu Minh sang phòng phát số.

Y tá thậm chí còn không hỏi họ tên họ, nhanh chóng in mười tờ khai đưa sang: "Điền đi, chỗ nào trống thì điền hết".

Mễ An Bồi viết được hai chữ rồi lại gạch đi, cố ý lại gần bắt chuyện: "Chị y tá ơi, có phải điền ngày tháng không? Hôm nay là ngày bao nhiêu ấy nhỉ?".

Y tá không nhịn được mà đáp: "Cậu không biết à? Tự điền đi".

Mễ An Bồi dẩu môi: "Dữ thế".

Điền đơn xong, y tá lại lấy ra một chồng sổ bệnh án: "Giữ kĩ vào, sau này làm gì trong bệnh viện cũng phải nhờ sổ bệnh án".

Mễ An Bồi mon men lại gần: "Này, chị y tá ơi, bọn em bị bệnh gì thế?".

Y tá nhìn cậu chàng như nhìn một tên ngốc: "Cậu không biết à?".

"Không ạ". Mễ An Bồi nghiện diễn, rưng rưng nước mắt. "Vợ em với bạn thân em cùng tống cổ em vào đây, em cũng chẳng biết em bị bệnh gì, sao tự dưng đang yên đang lành lại phải vào bệnh viện?".

Y tá liếc cái mũ trên đầu cậu chàng với vẻ cảm thông, nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn đáp: "Không có gì, chỉ là hội chứng Trúc Xanh thôi, điều trị dăm bữa là khỏi... Tôi nói chứ, những bệnh nhân ở đây không ai phải xuất viện với tư thế nằm đâu".

Chẳng hiểu sao câu nói cuối cùng ấy khiến người ta rùng mình.

Triệu Tú Tú nhút nhát lên tiếng: "Tôi học y, nhưng chưa bao giờ nghe nói tới hội chứng Trúc Xanh cả...".

Y tá đáp: "Chuyện cô không biết còn nhiều lắm. Đi về phòng bệnh đi, lát nữa sẽ có người tới kiểm tra phòng".

Ngay lúc này, loa phát thanh vang lên:

[Tám người chơi đã mở khóa giấc mơ].

[Tên giấc mơ này là: Bệnh viện trắng luân hồi].

[Nhiệm vụ chính: Điều tra sự thật về "hội chứng Trúc Xanh". Độ khó của nhiệm vụ: ★].

[Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính, người chơi có thể chọn rời khỏi giấc mơ, phần thưởng sẽ được kết toán sau].

[Bước đầu thực hiện nhiệm vụ chính: Chia phòng bệnh].

[Nhiệm vụ hoàn thành không có thưởng].

Những người mới vô thức nhìn Ân Lưu Minh.

Kha Học Gia lẩm bẩm: "Tám ư? Lẽ ra phải là mười người chứ?".

Ân Lưu Minh xốc ba lô, bình tĩnh nói: "Đi thôi".

Bệnh viện có hai thang máy dùng chung bảng điều khiển. Y tá ấn nút lên, thang máy bên trái bèn mở ra.

Phòng bệnh của họ ở tầng ba, dành cho bốn người. Nhưng kì lạ là hai người ở một phòng chứ không phải bốn người một phòng.

Triệu Tú Tú xui xẻo được chia cùng phòng với gã đô con Thạch Khải Viễn, sợ đến nỗi muốn bật khóc – gã thô bạo, thấy không vừa ý là muốn động tay động chân, quả là rất đáng sợ.

Thạch Khải Viễn thấy phiền không chịu được: "Con mẹ mày khóc cl à? Ông có đánh mày đâu!".

Triệu Tú Tú sợ đến mức nước mắt chui ngược vào trong, nhìn Ân Lưu Minh với vẻ cầu cứu.

Ân Lưu Minh nói: "Em quay lại hỏi y tá xem có được đổi giường bệnh không".

Triệu Tú Tú chỉ đành sợ hãi gật đầu.

Chia phòng bệnh xong, một y tá từ phòng điều chế bước sang, lạnh mặt: "Bệnh viện có quy định: khi kiểm tra phòng thì bệnh nhân nhất định phải có mặt, mỗi ngày kiểm tra hai lần, không được ra khỏi bệnh viện".

Thạch Khải Viễn đã phải ăn trái đắng của Ân Lưu Minh, giận không kìm nổi, xách cổ áo y tá và nhấc bổng cả người cô ta lên: "Con mẹ mày chứ thích chết à?".

Y tá chậm rãi chuyển ánh nhìn lên người gã.

Mễ An Bồi nhỏ giọng nói với Tư Thành: "Tiểu Thành à, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người ngu đến thế".

Tư Thành gật đầu thật nhẹ.

Y tá nhẹ nhàng rung một chiếc chuông, giọng rất hờ hững: "Phòng 307, bệnh nhân phát bệnh".

"Phát bệnh cái con mẹ mày...".

Thạch Khải Viễn chưa chửi xong, một đám y tá đã xông vào.

Họ được vũ trang đầy đủ – khẩu trang, mũ và áo blouse trắng, trong tay cầm một loạt thiết bị chữa bệnh, chẳng đợi Thạch Khải Viễn trừng mắt chửi người cho xong đã tiến lên, tiêm một mũi an thần vào cánh tay gã.

Thạch Khải Viễn chưa kịp phản ứng đã thấy tay chân bủn rủn, buông cô y tá kia ra, ngã rầm xuống đất.

Mọi người gần đó đều choáng váng.

Các y tá quen tay lẹ chân chuyển Thạch Khải Viễn lên giường, quấn thêm mấy lần đai để cố định gã trên giường bệnh, rồi mới rút lui mà chẳng hề biến sắc.

Y tá chỉnh lại cổ áo, lạnh nhạt nói với những người còn lại: "Thấy rõ chưa, bệnh viện của chúng tôi có hệ thống chăm sóc và chữa trị rất hoàn chỉnh, không cần lo sẽ có chuyện bất trắc".

Những người khác vô thức gật đầu.

Khi ấy cô ta mới hài lòng rời đi.

Bầu không khí nhất thời cứng ngắc. Tốc độ của những y tá vừa rồi hoàn toàn hơn xa trình độ của người thường!

Tuy họ xác định mình đã bước chân vào trò chơi Ác Mộng, nhưng giờ mới hiểu rõ sự khác nhau giữa mơ và thực.

Ân Lưu Minh nói với Triệu Tú Tú: "Ít nhất thì em không cần sợ nữa".

Triệu Tú Tú vẫn còn rưng rưng, tình thế chuyển biến đột ngột khiến cô chẳng biết mình đang khóc hay cười.

... Đúng là không cần sợ tên điên bạo lực này, mà nên sợ đám y tá kia thì hơn...

"Giấc mơ trong trò chơi Ác Mộng cũng tương tự như phó bản game online, nhưng tất thảy bắt nguồn từ trí tưởng tượng của kẻ tạo giấc mơ. Hệ thống đưa ra nhiệm vụ chính cũng là một lời nhắc nhở". Ân Lưu Minh giải thích qua về khái niệm giấc mơ và kẻ tạo giấc mơ, cuối cùng nói: "Có hai cách để vượt giấc mơ; qua ải và phá ải. Mọi người có thể hiểu là cách thứ hai sẽ nguy hiểm hơn, có độ khó cao hơn, nhưng phần thưởng kiếm được cũng nhiều hơn".

Mấy người chơi mới gật đầu, cái hiểu cái không.

"Tôi kiến nghị rằng ban đầu mọi người nên làm theo nhiệm vụ của hệ thống, rồi điều tra các thông tin, tự phỏng đoán thân phận của kẻ tạo giấc mơ và mục đích của họ". Y chốt hạ. "Là người hướng dẫn, tôi chỉ cung cấp vài kiến nghị mang tính định hướng thôi, còn cụ thể về việc vượt ải thì mọi người vẫn phải tự thân vận động".

Họ bất an gật đầu.

Ân Lưu Minh giải thích xong các khái niệm cơ bản thì mọi người cũng quay về phòng bệnh.

Y ở chung phòng với Diệp Thanh Thanh.

Diệp Thanh Thanh nhỏ giọng hỏi: "Thầy Ân ơi, sao thầy không nói cho họ biết là giấc mơ này chưa từng có người chết trước đây?".

Cô nàng thấy bà Triệu Tú Tú kia sợ chết khiếp đi được.

"Dù sao họ cũng phải tự vượt ải bằng chính sức mình". Ân Lưu Minh đáp. "Dù là thầy hay là hướng dẫn viên thì việc duy nhất tôi có thể làm cũng chỉ là để họ nhanh chóng bước vào trạng thái vượt ải mà thôi".

Sai đường hoặc đường vòng, phải tự đụng trúng mới biết cái gì là nên và cái gì là không nên.

Họ may mắn bởi giấc mơ đầu tiên là giấc mơ chưa từng có người chết, cơ hội sửa sai khi vấp ngã lớn hơn rất nhiều.

Ân Lưu Minh vừa ngồi xuống giường mình đã nghe loa phát thanh ở đầu giường vang lên:

[Nhiệm vụ chính mới: Tìm kiếm dấu vết của bệnh nhân mất tích].

[Nhiệm vụ hoàn thành thưởng 1 điểm].

Diệp Thanh Thanh ngơ ngác: "Bệnh nhân mất tích ạ?".

Ân Lưu Minh chỉ vào giường bệnh ở phía đối diện.

Nơi ấy đã được trải chăn đệm, trên tủ đầu giường còn có cốc nước và hoa quả, như thể chủ nhân chiếc giường chỉ đang ra ngoài đi vệ sinh mà thôi.

Diệp Thanh Thanh rùng mình một cái, nghĩ ngợi rồi cố phân thích bằng lí trí: "Theo các loại tiểu thuyết khoa học viễn tưởng em từng đọc thì, có phải bệnh viện lừa bệnh nhân đi làm thí nghiệm trên cơ thể người hay không?".

Ân Lưu Minh mỉm cười, gật đầu: "Có lẽ vậy".

"Mong là em sẽ không bị bắt đi". Dứt lời, Diệp Thanh Thanh chợt thấy sai sai. "Ồ, mà chắc em phải cầu cho họ bắt em đi chứ nhỉ? Dù sao em cũng không phải người mà!".

Cơ thể cô nàng là xác sống, linh hồn là dây thường xuân, chẳng biết làm thí nghiệm trên cơ thể cô nàng thì sẽ có chuyện gì xảy ra đây.

Ân Lưu Minh bật cười.

Thẩm Lâu bay ra từ trong sách minh họa, nhìn Ân Lưu Minh nắm tay con bé nhà mình thì khoanh tay nói: "Quấy rầy cảnh cha con thắm thiết của hai người rồi".

Nụ cười của Ân Lưu Minh tắt ngóm: "Anh không nói chuyện tử tế được câu nào à?".

Diệp Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn hết người này đến người kia, bụm mặt nói: "Chắc anh Thẩm ghen đó, thầy Ân ơi, thầy dỗ ảnh một xíu là được rồi".

Ân Lưu Minh: "...".

Thẩm Lâu: "...".

Hai người cùng nhìn nhau rồi cùng dời mắt, đồng thanh: "Nít nôi đừng có nói linh tinh".

Rồi họ lại cùng nhìn nhau một cái.

Diệp Thanh Thanh ngây ngất vì sự đồng điệu ấy, cô nàng vỗ mặt mình cố bình tĩnh lại: "Bình thường lại coi Diệp Thanh Thanh, mày đến đây để tiến bộ chứ không phải để đu CP!".

Ân Lưu Minh liếc nhìn Thẩm Lâu.

Thẩm Lâu xoa cằm: "Có thể là ta dùng cơ thể em hơi lâu, nên ý thức hơi rối loạn".

Cơ thể không chỉ là vật chứa linh hồn, mà còn sản sinh ảnh hưởng rất lớn với ý thức.

Ân Lưu Minh cau mày: "Lúc dùng cơ thể tôi anh cũng có thế đâu".

Lần này, Thẩm Lâu ngớ ra: "Em nói mới thấy đúng là vậy... Hóa ra cơ thể em không có ảnh hưởng với ta ư?".

Ân Lưu Minh lại cau mày: "Cái gì?".

Thẩm Lâu cúi đầu nhìn y với vẻ mặt kì quái, cuối cùng thốt ra một câu: "Ta thực sự càng ngày càng thấy hứng thú với cơ thể em rồi đấy".

Ân Lưu Minh im lặng liếc Diệp Thanh Thanh ngồi bên mình.

Diệp Thanh Thanh ôm ngực: "Em thực sự được nghe câu này miễn phí ạ? Em chưa đầy mười tám đâu!".

Khóe miệng Ân Lưu Minh giần giật, đổi chủ đề: "Bệnh viện này khá quen".

Thẩm Lâu nhíu mày.

"Phòng phát số, khu nội trú, bố cục và kết cấu đều rất quen". Ân Lưu Minh nhịp nhịp ngón tay, mỉm cười. "Dường như chúng ta đã từng tới đây vài ngày trước".

"Bệnh viện mà Tần Nguyệt đã ở ư?".

Ân Lưu Minh gật đầu.

Diệp Thanh Thanh cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái hóng thính, to gan hỏi: "Chẳng phải bố cục của bệnh viện nào cũng giống nhau sao ạ?".

"Vậy nên tôi mới nói là cảm giác rất quen". Ân Lưu Minh đáp. "Nếu đây đúng là giấc mơ ở bệnh viện số ba, thì người quen còn chưa xuất hiện".

Tuy y không quá quen với bệnh viện số ba, nhưng đã nhớ mặt vài người ở phòng khám và khu đăng kí.

Thẩm Lâu nói: "Muốn xác định chuyện này thì đơn giản lắm".

Lát nữa bác sĩ sẽ tới kiểm tra phòng, hỏi thẳng là được.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay.

Loa phát thanh gắn ở đầu giường bệnh xẹt xẹt hai tiếng, giọng y tá vọng ra: "Bác sĩ Trì sắp kiểm tra phòng, xin các bệnh nhân hãy chuẩn bị sẵn sàng".

"Trì?".

Ân Lưu Minh ngẩn ra, một suy nghĩ hoang đường choán lấy trái tim y.

Cửa phòng bệnh bật mở.

Một chàng trai đeo kính tròn bước vào, chiếc áo blouse rộng thùng thình khiến cậu có vẻ hơi gầy gò và thấp bé, nở nụ cười có vẻ hơi ngượng ngùng với Ân Lưu Minh và Diệp Thanh Thanh:

"Xin chào, tôi là Trì Tịch, bác sĩ điều trị chính của mọi người".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.