Nhìn miếng thịt bóng mỡ ấy, dạ dày ta càng sôi trào dữ dội.
Nhưng ta cố nhịn cơn buồn nôn, khẽ c.ắ.n một miếng nhỏ.
“Ngon chứ?”
Hắn cười to, giọng như chuông đồng:
“Người đâu! Thêm một đĩa nữa cho phu nhân!”
Tố Tuyết thấy vậy, vội bước lên pha trò:
“Cô gia, người tha cho tiểu thư đi! Ngài xem, cái giò này còn to hơn cả khuôn mặt tiểu thư, bụng dạ tiểu thư bé thế kia, sao chịu nổi?”
Phùng Diên Vũ lúc này mới ngẩn ra, ngượng ngập rụt tay về:
“Ờ… là ta sơ ý rồi! Nương t.ử cứ tùy tiện, tùy tiện thôi!”
Nói đoạn, hắn lại cúi đầu cắm cúi ăn ngấu nghiến.
Ở tướng phủ, dùng bữa là một môn nhã học.
Súc miệng, rửa tay, nâng đũa, từng bước đều chu toàn.
Còn cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn trái ngược với lễ giáo mà ta từng được dạy.
Trong lòng ta tràn ngập lo lắng.
Ba ngày sau là tiệc hồi môn, với lối hành xử thô lỗ thế này, ở tướng phủ coi trọng lễ nghi phép tắc, chẳng biết sẽ chê cười đến mức nào.
Phùng gia tuy ở kinh thành, nhưng không sánh bằng vị trí phồn hoa của tướng phủ, lại còn cách xa nửa thành.
Ta bàn với Phùng Diên Vũ, đợi hồi môn rồi hãy đến bái kiến tộc lão, vừa giữ được lễ, vừa tránh thất thố vội vàng.
Hắn lại sảng khoái gật đầu:
“Nương t.ử sắp xếp là được! Các tộc lão đều là người hiền lành, chẳng câu nệ mấy chuyện hư lễ này.”
11
Khi đại tỷ vào cung làm sủng phi, nàng không có lễ hồi môn.
Ta liền trở thành người con gái đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ghi-chep-thang-tram-chon-hau-vien/5045848/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.