1
Ta sinh ra ở Khổng phủ, mặc gấm vóc làm y phục, vàng ngọc làm chăn.
Phụ thân làm quan nhất phẩm, mẫu thân xuất thân danh môn.
Trong bốn tỷ muội đích xuất, ta cùng đại tỷ thân thiết nhất.
Nàng lớn hơn ta hai tuổi, từ nhỏ đã thông minh tuyệt luân.
Kinh thi phu t.ử giảng, nàng chỉ cần nghe một lần liền có thể thuộc lòng; khi học đàn, ngón tay khẽ gảy đã là khúc điệu nước chảy mây bay.
Còn ta thì luôn chậm hơn một bước, phải lặp đi lặp lại nghiền ngẫm mới miễn cưỡng đuổi kịp.
Phu t.ử mà phụ thân mời đến đều là danh nho đương thời, nhập phủ liền nhận chỉ:
“Nghiêm sư mới có cao đồ, kẻ lười biếng, thước giới không dung.”
Thế nhưng đại tỷ chưa bao giờ bị đ.á.n.h một lần.
Bài vở của nàng vĩnh viễn tinh xảo như chạm trổ, bút son của phu t.ử rơi trên giấy, chỉ toàn lời khen ngợi.
Đến trước mặt ta, chân mày phu t.ử thường nhíu lại, lòng bàn tay ta cũng thường bị thước giới đ.á.n.h đến đỏ ửng.
Đúng dịp phụ thân khảo bài, ta sợ hãi đến mức đầu cũng không dám ngẩng, nửa người nấp sau lưng đại tỷ, ngón tay nắm c.h.ặ.t t.a.y áo nàng.
Ánh mắt phụ thân rơi xuống ta, lạnh như băng phủ đỉnh, tựa hồ chỉ chốc lát nữa bão tuyết sẽ sập xuống.
Đại tỷ hơi nghiêng người, che ta phía sau.
“Nhị muội còn nhỏ, bài vở nặng nề, xin phụ thân rộng lòng cho thêm ít ngày.”
Phụ thân trầm ngâm một lát, bỗng lại mỉm cười.
“Tỷ muội hòa thuận, ấy mới là phong thái đại gia.”
Nhưng khi quay sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ghi-chep-thang-tram-chon-hau-vien/5045841/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.