Pháp y chúng tôi kị nhất gặp phải người quen khi đang làm việc. Ai cũng hiểu điều đó nhưng nói là một nhẽ. Tôi có nằm mơ cũng không thể biết ngờ rằng, đến một ngày chính tay tôi lại mổ xẻ người đồng nghiệp của mình.
Ngày 11 tháng 5, sáng thứ hai như thường lệ tôi đến cơ quan sớm trước nửa tiếng, mãi miết quét dọn lau bàn.
Sau một hồi lâu dọn, tôi đứng ở cửa văn phòng chờ cho những mảng sàn nhà khô dần.
"Cậu Lưu, bận bịu gì thế?" Một giọng nói sang sảng từ phía hành lang vọng đến, vừa nghe đã nhận ra tiếng Trưởng phòng Kỹ thuật hình sự Vương Giang Hổ.
Trưởng phòng Vương bước tới: " Sáng sớm nay nhận được tin báo án, đường Đông Hải xảy ra sự cố tai nạn. Tôi gọi điện cho anh Triệu nhưng không ai bắt máy, có khi tối qua lại quá chén rồi. Cậu với Vương Mãnh đi xem tình hình thế nào. Sự cố giao thông thông thường cũng không đơn giản, nếu không vấn đề gì thì quay về đây."
Đội cảnh sát giao thông Tây Hồ không có bác sĩ pháp y. Những vụ án tai nạn giao thông gây thương vong đều do Phòng Kỹ thuật hình sự của quận Tây Hồ giám định. Vào thời điểm đó, bác sĩ pháp y phụ trách nghiệp vụ cho Đội Cảnh Sát giao thông chính là chú Triệu mà trưởng phòng Vương nhắc tới.
Hành động là mệnh lệnh, tôi đi vào phòng thiết bị cầm hộp dụng cụ khám nghiệm rồi rời khỏi cơ quan.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà đã nghe tiếng ai gọi giật lại: "Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ghi-chep-phap-y/3459137/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.